Giang Sấm bị Gia Cát Thanh cản lại, chỉ có thể tức giận đứng yên tại chỗ trừng mắt nhìn Bạch Uyên, chỉ có hắn mới biết, trong lòng mình hoảng loạn đến nhường nào.
Ôn Giác đứng dậy, chậm rãi lần mò bước tới trước mặt Giang Sấm, đưa tay kéo tay áo hắn, dịu dàng nói:
“Vân Xuyên, chẳng phải chàng từng nói còn có những vị danh y khác sao? Không sao đâu, chúng ta đi tìm người khác vậy. Không cần làm phiền Bạch thần y nữa, có lẽ chúng ta và thần y vốn không có duyên. Người đâu, tiễn thần y ra phủ, chi phí khám bệnh tại nhà cũng thanh toán đầy đủ. Ta sẽ sai hạ nhân đưa chút quà mọn thay lời xin lỗi, mong thần y đừng chê trách.”
Giang Sấm vốn đang như muốn giết người, tâm trạng cũng vì lời nói mềm mỏng của Ôn Giác mà buộc phải thu lại. Hắn siết chặt tay Ôn Giác, đôi mắt đỏ hoe, im lặng gật đầu.
Gia Cát Thanh thở phào nhẹ nhõm. Bạch Uyên tạm thời không thể chết, giờ giết hắn thật sự quá lãng phí.
Bạch Uyên lặng lẽ nhìn Ôn Giác một lúc, rồi bị Gia Cát Thanh thúc nhẹ: “Còn không mau đi đi? Thật muốn chết à?”
Bạch Uyên bình tĩnh đáp lại: “Không ai có thể giết được ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play