Nghe y nói như vậy, Giang Sấm liền nổi giận:
“Chuyện này chẳng phải rõ ràng là lấy danh nghĩa chính nghĩa để mưu quyền đoạt thế sao? Cũng phải dưỡng ra kẻ biết đánh giặc, không sợ chết mới phải! Vì tranh quyền mà kẻ nào cũng có thể lợi dụng, chẳng lẽ không sợ nước mất nhà tan? Ta chinh chiến bao năm, khó khăn lắm mới bình định được biên cương, tranh thủ lấy thái bình, chẳng lẽ là để bọn họ tùy tiện đem ra giẫm đạp sao?”
Trong mắt Ôn Giác cũng ánh lên vẻ chán ghét: “Người nhà họ Hạng đều như thế cả, không màng đại cục, chỉ lo vinh hoa phú quý cho riêng mình. Nếu tương lai thật sự để Lục hoàng đệ kế vị, thì Đại Lăng chỉ e là khó giữ, bá tánh lầm than.”
Giang Sấm gật đầu: “Chấp Ngọc, em đã nghĩ ra cách phá cục rồi đúng không?”
Ôn Giác cười khẽ, hỏi ngược lại: “Chàng không định hỏi ta vì sao lại biết những chuyện này sao?”
Giang Sấm không cần suy nghĩ: “Em thông minh như vậy, có chuyện gì là em không biết đâu? Không biết mới là lạ.”
Hơn nữa Ôn Diễm đã cắm rễ triều đình bao năm, quyền thế chằng chịt, tiền triều hậu cung đều có dây mơ rễ má, hễ có gió thổi cỏ lay gì,sao có thể không hay biết? Cho dù thật sự có chuyện nào đó không tra được, chỉ cần có đầu mối, Ôn Giác cũng có thể suy đoán ra ý đồ của bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT