Lần này khởi hành, đội ngũ theo hầu không lớn như lần trước, binh lính và gia nhân cũng ít hơn nhiều, nhưng Ôn Diễm vẫn gác lại mọi công việc, đích thân đến tận cổng thành tiễn đưa.
Thời cục chưa ổn định, Ôn Diễm vẫn chưa hoàn toàn nắm quyền, Ôn Giác lại càng không thể để lộ việc đôi mắt đã hồi phục, chỉ sợ bị kẻ có tâm nhìn ra sơ hở. Vì vậy, đành phải dùng một dải lụa mỏng xanh che mắt, từ phủ tướng quân cho đến ngoài thành, đều không rời khỏi xe ngựa.
Giả như một người bệnh nặng không gượng dậy nổi, để Tam hoàng tử buông lỏng cảnh giác, cho rằng y đã không còn là mối họa.
Đợi Ôn Diễm lên xe trước, Giang Sấm mới vén rèm xe, khẽ nhắc: “Chấp Ngọc, hoàng tỷ tới rồi.”
Ôn Giác được Giang Sấm bế xuống xe ngựa, động tác vừa cẩn trọng vừa dịu dàng, không để y bị va chạm một chút nào, thậm chí gấu áo cũng không dính bụi đất. Ôn Giác gầy gò như cành liễu yếu mềm, phải có Giang Sấm đỡ mới có thể đứng vững.
Ôn Diễm thấy hết thảy trong mắt, khi ánh nhìn dừng lại trên mảnh lụa mỏng che mắt của Ôn Giác, trong lòng bỗng nghẹn lại. Nàng đưa mắt nhìn Lý thái y, thấy ông định tiến lên bắt mạch thì khẽ giơ tay ngăn lại.
“Chấp Ngọc, hoàng tỷ có mang theo Lý thái y, thân thể đệ ra sao, để Lý thái y xem thử một chút có được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play