Xem ra, những người khác vẫn chưa biết chuyện anh và Tôn Lương hủy hôn.
Cũng đúng thôi, anh đâu phải minh tinh hạng A, chuyện gió thổi cỏ lay trong cuộc sống cũng bị người ta chụp lén. Làm một diễn viên hạng xoàng trong giới giải trí, đây có lẽ là ưu điểm lớn nhất rồi.
Có nên nói cho Thiến tỷ không nhỉ? Vệ Tử Tô nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy thôi, chờ lần sau gặp mặt rồi nói sau.
Bởi vì anh sợ không chịu nổi cơn thịnh nộ của Thiến tỷ, dù sao Thiến tỷ đã sớm hối hận vì dẫn dắt một ngôi sao chổi như anh, cho nên có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó.
Bụng hơi đói, anh lấy từ tủ lạnh ra một hộp bánh dừa, chậm rãi ăn.
Lúc này, điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị tên "Ngẫm lại".
Vệ Tử Tô bắt máy, ống nghe lập tức truyền đến tiếng thét chói tai!
“Vệ Tử Tô, mày có phải bị bệnh không hả! Tại sao đột nhiên lại hủy hôn với Tôn Lương?! Mày bao nhiêu tuổi rồi, sắp 27 đến nơi! Chẳng lẽ muốn giống tao mở hộp mù tìm Alpha sao?”
Anh hẳn là nghe được tin tức từ mẹ Vệ Tử Tô.
Thôi Niệm Niệm và Vệ Tử Tô là hàng xóm từ nhỏ, Niệm Niệm lớn hơn anh hai tuổi, hai người từ khi còn bé đã chơi với nhau. Mãi đến sau này vì đi học mà phải xa nhau, nhưng chưa bao giờ mất liên lạc.
Đừng nhìn Thôi Niệm Niệm chỉ hơn Vệ Tử Tô hai năm tuổi, nhưng người ta đã trải qua hai lần hôn nhân, hiện tại lại trở về cuộc sống độc thân, kinh nghiệm tương đối phong phú. Cuộc hôn nhân đầu tiên của anh là chờ đến 27 tuổi, quốc gia phân cho một Alpha, nhưng chưa đến nửa năm đã ly hôn. Cuộc hôn nhân thứ hai là tự do yêu đương với một người đàn ông đẹp trai lớn tuổi, hôn nhân cũng không kéo dài bao lâu, liền bị con riêng gần bằng tuổi anh kiên quyết chia rẽ.
Theo nguyên tắc bạn tốt không giấu giếm, Vệ Tử Tô kể hết mọi chuyện về Tôn Lương cho Thôi Niệm Niệm nghe.
Thôi Niệm Niệm nghe xong, không ngừng mắng Tôn Lương hơn một tiếng đồng hồ.
Mắng xong, vẫn lo lắng cho Vệ Tử Tô.
“Tử Tô, mày có tiền nộp phạt không? Không có tiền thì thật sự phải kết hôn với Alpha do quốc gia sắp xếp đấy. Cái này thật không phải con đường tốt lành gì, chẳng khác nào đãi vàng trong phân, dính đầy phân mà chưa chắc đã đào được vàng. Lão tử chẳng phải là tấm gương tiêu cực sống sờ sờ ra đấy sao? Tao mẹ nó trước kia xem quá nhiều tiểu thuyết não tàn, cứ tưởng cưới trước yêu sau rất lãng mạn, ai ngờ lại là một chân đạp vào hố phân!”
Vệ Tử Tô nhìn hộp bánh dừa trong tay, đột nhiên không muốn ăn nữa.
“Dù có rút chân ra khỏi hố phân, thì cả người cũng vẫn nồng nặc mùi phân!” Thôi Niệm Niệm thở phì phò nói.
Vệ Tử Tô nhíu mày, buông hộp bánh dừa xuống, hoàn toàn không muốn ăn.
Anh không có tiền, cho nên định hỏi Thôi Niệm Niệm về quá trình được quốc gia ghép đôi Alpha lúc trước.
Thôi Niệm Niệm biết gì nói nấy.
“Đợi mày qua sinh nhật 27 tuổi, sẽ nhận được điện thoại của nhân viên Cục Dân Chính, bảo mày đến Cục Dân Chính điền một đống biểu mẫu, sau đó bắt đầu ghép đôi Alpha độc thân trên cả nước cho mày, chia thành ba đợt, mỗi đợt bốn người. Đương nhiên, người có độ phù hợp pheromone cao nhất với mày sẽ ở đợt đầu tiên, nếu mày gặp hết rồi mà vẫn không hài lòng, thì có thể gặp đợt thứ hai. Mày có hai tuần để hẹn hò tìm hiểu họ, nếu cả ba đợt đều không hài lòng, ha hả, hoặc là nộp phạt, hoặc là để quốc gia tùy ý chọn một người đăng ký kết hôn với mày!”
Vệ Tử Tô ngậm thìa trong miệng, thầm nghĩ: Thì ra vẫn có lựa chọn.
Anh còn tưởng rằng quốc gia cưỡng chế đưa cho anh một Alpha, đợi đến ngày đăng ký kết hôn mới gặp mặt chứ.
Xem ra, tình hình cũng không tệ lắm nhỉ.
“Vậy đã có mười mấy lựa chọn, sao lúc trước mày lại chọn cái tên công tử bột bám váy mẹ vậy?” Vệ Tử Tô châm chọc nói.
“Lão tử làm sao biết hắn là công tử bột bám váy mẹ!!! Từ lúc quen biết đến kết hôn chỉ có mấy ngày, làm sao kịp hiểu rõ chứ?!”
Hai tiếng đồng hồ tiếp theo, Vệ Tử Tô lặng lẽ nghe Thôi Niệm Niệm mắng hai người chồng cũ. Cậu một ly nước quả thực bưng rất đều, mỗi người bị mắng một tiếng, không hề thiên vị ai.
Hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi, cũng là sinh nhật Vệ Tử Tô, nhưng ngoài Thôi Niệm Niệm và Tôn Triết ra, dường như không có ai nhớ.
Thôi Niệm Niệm ăn trưa cùng anh, cũng nhắc nhở anh ngày mai có lẽ sẽ nhận được điện thoại của Cục Dân Chính. Vệ Tử Tô gật đầu, anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tôn Triết vào buổi tối đến dưới lầu nhà anh, tặng anh mấy món đồ trang trí nhỏ, coi như quà sinh nhật. Hắn hiểu Vệ Tử Tô, nếu là đồ vật quá quý giá, anh chắc chắn sẽ không nhận.
Buổi tối, Vệ Tử Tô tự mua một chiếc bánh kem nhỏ, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, ước một điều ước lặp lại mỗi năm, sau đó thổi tắt nến.
Sinh nhật 27 tuổi, cứ như vậy trôi qua.
Ngày hôm sau, anh quả nhiên nhận được điện thoại của Cục Dân Chính.
Người xử lý việc ghép đôi Alpha cho anh là một cô gái Beta trẻ tuổi, trông rất kiên nhẫn.
“Chào tiên sinh Vệ, kết quả ghép đôi đã có, đây là thông tin Alpha đợt đầu tiên.” Cô gái đưa màn hình máy tính về phía Vệ Tử Tô, “Trên này có chiều cao cân nặng, tuổi tác nghề nghiệp, pheromone và độ phù hợp với ngài.”
Vệ Tử Tô đại khái nhìn lướt qua, hỏi: “Khi nào tôi có thể gặp mặt họ?”
Cô gái nói: “Ngài có thể cung cấp trước thời gian rảnh của mình, sau đó chọn người Alpha đầu tiên muốn gặp, rồi chúng tôi sẽ gọi điện thoại xác nhận thời gian gặp mặt với người đó.”
Người đầu tiên…
Vệ Tử Tô khẽ nhíu mày, từng bước từng bước gặp gỡ, dường như có chút quá lãng phí thời gian.
Vì thế anh hỏi: “Có thể gặp cả bốn người cùng lúc không?”