Chú ý: Song nam chủ, song nam chủ, song nam chủ!
Tên gốc: 《 quốc gia phân ta cái Sơn Đông Alpha kết hôn 》 (Quốc gia phân cho ta một anh Alpha người Sơn Đông để kết hôn)
“Anh muốn cùng tôi hủy hôn?!”
Tôn Lương trừng mắt nhìn Vệ Tử Tô, trên mặt hắn có phẫn nộ, khinh thường, chế giễu, lại còn mang theo vẻ không thể tin nổi.
Ngay sau đó, hắn đổi cách hỏi: “Vệ Tử Tô, anh dám cùng tôi hủy hôn?!”
Vệ Tử Tô bình tĩnh ngồi trên sô pha, ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, nhàn nhạt hỏi lại: “Tôi vì cái gì không dám?”
Tôn Lương hừ lạnh một tiếng đầy châm biếm: “Tháng sau anh liền tròn 27 tuổi, thuộc loại Omega lớn tuổi rồi. Omega 27 tuổi mà chưa kết hôn thì phải nghe theo sự sắp xếp của quốc gia để phối đôi với Alpha. Vệ Tử Tô, anh nghĩ cho rõ ràng đi, hôn nhân do quốc gia sắp xếp chỉ xem xét độ phù hợp pheromone thôi, chẳng quan tâm anh là minh tinh diễn viên gì đâu. Đến lúc đó mà ghép cho anh một tên đồ tể hoặc một kẻ đi xúc phân thì đừng có khóc lóc cầu xin tôi!”
Thấy Vệ Tử Tô im lặng, hắn ta dường như nắm chắc được điểm yếu của vị hôn phu, đắc ý ngồi xuống, vắt chéo chân tiếp tục hạ thấp: “Hơn nữa, Omega đã từng hủy hôn thì khác gì gái nạ dòng*? Anh chỉ là một minh tinh nhỏ vô danh, không fan, không chỗ dựa, sẽ không sợ bị người ta dìm nước bọt chết à?”
*Gái nạ dòng chỉ người phụ nữ có con và đứng tuổi, đây là từ dùng với hàm ý coi thường, thường để ví von những người phụ nữ góa chồng hoặc qua một đời chồng ở thời phong kiến.1
Vệ Tử Tô trong lòng cười lạnh.
Tuy rằng Tôn Lương nói rất thực tế, nhưng cũng không thể thay đổi quyết tâm muốn hủy hôn của anh.
Vệ Tử Tô là một diễn viên vô cùng xui xẻo. Năm năm lăn lộn trong nghề, ngoài mấy quảng cáo nhỏ ra thì chỉ đóng bốn bộ phim, mà tất cả đều gặp đủ loại vấn đề nên không thể lên sóng. Bởi vậy, anh bị người trong giới chế giễu: “Ra mắt năm năm, về vẫn là tân binh.”
Người đại diện Thiến tỷ từng trợn trắng mắt nói rằng thành tựu lớn nhất của anh từ khi vào nghề đến giờ chính là dựa vào thân phận diễn viên mà vớ được một tên vị hôn phu có tiền.
Những bất lợi sau khi hủy hôn mà Tôn Lương nói, Vệ Tử Tô đều đã cân nhắc qua.
Nhưng giống như trước khi đính hôn với hắn, sau bao nhiêu suy nghĩ, anh vẫn quyết định hủy hôn.
Vệ Tử Tô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Tôn Lương, anh và Nguyên Tử Thật thật sự ở bên nhau, chúng ta không cần thiết phải tiếp tục nữa.”
Tôn Lương hơi kinh hãi, hắn và Nguyên Tử Thật giấu kín chuyện này như vậy, Vệ Tử Tô thế mà lại biết!
Hơn nữa giọng điệu anh chắc chắn như vậy, nghĩ chắc không phải là lừa hắn.
Hắn đột nhiên đứng dậy, ngay sau đó phản bác lại: “Vệ Tử Tô! Anh theo dõi tôi?!”
Vệ Tử Tô cười nhạo một tiếng, nói: “Theo dõi? Anh cũng xứng? Chính là Nguyên Tử Thật cố ý khoe khoang trước mặt tôi, bạn trai cậu ta tốt với cậu ta thế nào, sau đó giả vờ lơ đãng để tôi thấy ảnh chụp chung của hai người.”
Nguyên Tử Thật làm cùng công ty với cậu, rất nhiều lần giả vờ vô tình nhắc đến bạn trai trước mặt cậu, “lỡ miệng” gọi “anh Lương”, sau đó lại làm bộ che miệng, sợ hãi nhìn Vệ Tử Tô, như thể vừa nói sai điều gì đó.
Cái kỹ năng diễn xuất này ở phim trường thật sự không bị đạo diễn đá cho văng mặt sao?
Dứt lời, Vệ Tử Tô lấy điện thoại ra, đưa màn hình về phía Tôn Lương, trên đó chính là ảnh chụp Tôn Lương và Nguyên Tử Thật đang ôm hôn nhau trên giường.
Tôn Lương nhất thời bị chứng cứ đanh thép làm cho nghẹn họng, mắt trừng đến rớt cả tròng, trong lòng lại tức giận vì vẻ mặt không chút để ý của Vệ Tử Tô.
Đây đâu phải là dáng vẻ chất vấn vị hôn phu ngoại tình? Cái này càng giống như ông chủ bắt gặp nhân viên lén lút đi làm thêm vậy!
Tức giận là một chuyện, nhưng đối với lời Vệ Tử Tô nói, hắn một chữ cũng không tin, trợn mắt nói: “Không có khả năng! Tử Thật đơn thuần như vậy, sao có thể làm ra chuyện này?! Nhất định là anh giở trò, lén xem điện thoại của Nguyên Tử Thật, còn không biết xấu hổ mà chụp lại! Vệ Tử Tô, rốt cuộc anh có mục đích gì?”
Trong mắt Tôn Lương, Nguyên Tử Thật dịu dàng lương thiện, ngoan ngoãn nghe lời, yếu đuối vô cùng. Hắn từng dặn dò, không được tiết lộ quan hệ của họ với bất kỳ ai.
Lúc đó, Nguyên Tử Thật rúc vào lòng hắn, mắt ngập tràn yêu thương nói: “Anh Lương, anh yên tâm, em sẽ không nói cho người khác biết đâu. Em thích anh, ngưỡng mộ anh, chỉ muốn ở bên anh thôi, dù không có danh phận gì em cũng cam lòng.”
Một Omega dịu dàng như nước như vậy sao có thể lừa hắn? Cho nên Tôn Lương có chết cũng không tin lời Vệ Tử Tô nói.
“Tôi không biết xấu hổ?” Vệ Tử Tô chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh băng thờ ơ, sắc bén đến mức dường như có thể nhìn thấu lòng người. Vì tức giận, pheromone hương cam quýt nồng nàn tràn ra khắp cơ thể cậu, thấm vào tận xương tủy.
Tôn Lương chột dạ lùi lại một bước, ngay sau đó gã lại tỏ thái độ cứng rắn, hắn đường đường là một Alpha sao có thể bị khí thế của một Omega áp đảo?
Vệ Tử Tô từng bước tiến lại gần, từng câu vạch trần: “Anh thẹn quá hóa giận tính trả đũa hả? Còn hỏi tôi có mục đích gì, Tôn Lương, não anh bị úng nước à? Vị hôn phu của tôi ngoại tình bị tôi phát hiện, tôi có thể có mục đích gì? Anh nếu thành thật giải trừ hôn ước với tôi, đó là mục đích của tôi. Nếu anh không đồng ý, vậy mục đích của tôi sẽ biến thành đánh anh vào ICU, tiện thể dùng hồ nhão trám lại chỗ não bị úng của anh!”
*Hồ nhão: xi măng ướt.
Mấy năm quen biết, ấn tượng của Tôn Lương về Vệ Tử Tô luôn là thanh lãnh, cậu ta chưa bao giờ thấy hắn có bộ dạng độc ác như vậy.
Trong lúc nhất thời bị khí thế mạnh mẽ áp đến không nói nên lời.
Vệ Tử Tô tiếp tục nói: “Tôn Lương, anh và cậu ta ở bên nhau lâu rồi nhỉ, tự cho là thực hiểu biết cậu ta lắm, tin tưởng cậu ta là bạch liên hoa đơn thuần. Nhưng anh lại không đủ hiểu biết tôi, con người của tôi có thói ở sạch, dù đến tuổi bị quốc gia an bài cho một tên đồ tể, tôi cũng sẽ không ở bên loại dưa chuột thối như anh!”