Tôn Lương bị mắng như tát nước lạnh, sắc mặt đỏ bừng, bắt đầu nói năng lung tung: “Tôi là đồ bỏ đi? Vậy anh là cái gì?! Vệ Tử Tô, anh cũng biết chúng ta đính hôn ba năm, dù anh không cho tôi ngủ, thì trong mắt người ngoài, anh đã sớm bị tôi ngủ chán ngủ ngấy rồi. Hủy hôn, người khác cũng chỉ mắng anh là hàng secondhand, tôi xem ai nguyện ý cưới một Omega thân mình ô uế như anh!”
Mắng xong, Tôn Lương mới nhận ra hình như mình mắng hơi quá lời.
Đính hôn ba năm, tuy Vệ Tử Tô quanh năm ở ngoài đóng phim, cơ hội gặp mặt của họ rất ít, nhưng bản thân chưa từng nói với anh lời nặng nề như vậy.
Lần này hắn đuối lý, Vệ Tử Tô tức giận là bình thường, nói hủy hôn chắc cũng chỉ là lời giận dỗi thôi, không chừng lúc này trong lòng đang hối hận ấy chứ.
Cãi xong mắng xong, Tôn Lương điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Vệ Tử Tô từ trên cao xuống, nói: “Được rồi, làm loạn đủ rồi thì nói chuyện cho đàng hoàng, tôi với Nguyên Tử Thật chỉ là chơi bời thôi, căn bản không tính cưới hắn về nhà, vị hôn phu của tôi chẳng phải là anh sao? Anh muốn tiền hay muốn xe? Chỉ cần anh nguôi giận bỏ qua chuyện này, mọi chuyện đều dễ nói.”
Vệ Tử Tô hoàn toàn không để ý đến những lời mắng đó, lúc này chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh chóng hủy hôn.
Quốc gia quy định, đính hôn tuy không cần đăng ký pháp lý, nhưng ở Cục Dân Chính vẫn có ghi chép. Như vậy mới tiện tìm ra những Omega 27 tuổi còn chưa kết hôn tiến hành ghép đôi độ phù hợp pheromone Alpha.
Mấy năm gần đây tỷ lệ sinh của quốc gia giảm mạnh, dân số đã liên tục mười mấy năm tăng trưởng âm, tình trạng già hóa đặc biệt nghiêm trọng.
Để cải thiện tình trạng này, quốc gia quy định, phàm là Omega 27 tuổi trở lên chưa kết hôn hoặc đính hôn, đều phải tiếp nhận sự sắp xếp của quốc gia, chọn một trong số những Alpha có độ phù hợp pheromone cao được tuyển chọn để kết hôn.
Nếu không sẽ phải đối mặt với khoản tiền phạt khổng lồ.
Hôn ước của Vệ Tử Tô và Tôn Lương có ghi chép, hủy hôn không thể chỉ nói miệng, còn phải cùng nhau đến Cục Dân Chính sửa đổi hồ sơ, mới có thể hoàn toàn phân rõ giới hạn. Nếu chỉ một người đến, người kia không xuất hiện, phải đợi một tháng mới có thể chính thức sửa đổi hồ sơ đính hôn.
Nếu Tôn Lương khăng khăng muốn cưới Nguyên Tử Thật thì tốt rồi, Vệ Tử Tô nghĩ.
Vì thế, anh hỏi: “Nguyên Tử Thật trẻ hơn tôi, danh tiếng lớn hơn tôi, thù lao đóng phim kiếm cũng nhiều hơn tôi, vì sao anh không cưới hắn về nhà?”
Tôn Lương nhướng mày, hiển nhiên không ngờ Vệ Tử Tô có thể bình tĩnh hỏi ra những lời này, hắn cẩn thận cân nhắc ý tứ của Vệ Tử Tô, nhưng thế nào cũng không ngửi ra mùi vị tức giận.
Nhìn Omega xinh đẹp đến tận cùng trước mắt, lại ngửi thấy mùi hương cam tươi mát độc quyền của anh, ký ức của Tôn Lương dường như bị kéo về khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Tử Tô.
Lúc ấy hắn đứng trên boong du thuyền hút thuốc, thấy một đoàn chụp ảnh quảng cáo đang quay phim. Một Omega hóa trang thành người cá bơi qua bơi lại trong biển, dáng bơi tuyệt đẹp uyển chuyển kia suýt chút nữa khiến hắn tưởng thật sự là mỹ nhân ngư.
“Tiểu nhân ngư” trồi lên mặt nước, hai cánh tay trắng như ngó sen đặt trên phao tạm thời, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ khiến Tôn Lương chỉ nhìn một cái suýt chút nữa quên cả hô hấp.
Mặc kệ sau này vì sao muốn cùng anh đính hôn, tóm lại, Tôn Lương lúc trước đối với anh thật sự tính là nhất kiến chung tình.
Chỉ tiếc Omega này tính cách quá mức lạnh nhạt, đối với hắn, vị hôn phu này, không mặn không nhạt. Càng chưa từng nói những lời đối lập với những Omega khác như vừa rồi.
Vậy những lời đó của anh rốt cuộc có ý gì?
Suy nghĩ nửa ngày, Tôn Lương đưa ra một kết luận —— Vệ Tử Tô đang làm nũng với hắn.
Nghĩ vậy, cơn giận của hắn tiêu tan, tâm trạng tốt hơn nhiều, hắn cười nhạo một tiếng, nhẹ giọng dỗ dành: “Tử Tô, anh là người tôi nhất kiến chung tình, hắn sao so được với anh chứ? Tôi biết, hôm nay anh đòi hủy hôn, chỉ là ghen tuông làm nũng thôi. Anh yên tâm, tôi sẽ cắt đứt với hắn, chúng ta vẫn như trước đây, cuối năm kết hôn, mẹ và bà cũng coi như toại nguyện một mối tâm sự.”
Ghen tuông làm nũng?
Vệ Tử Tô thực sự ghê tởm một phen, mở miệng mắng: “Tôi ăn dấm của cha anh, rắc kiều của mẹ anh!”
Tôn Lương vừa giãn mày ra lập tức lại nhíu lại: “Anh… Anh trông văn văn tĩnh tĩnh, sao nói chuyện thô tục vậy?! Chẳng lẽ trước kia anh đều giả vờ?”
“Thô tục?” Vệ Tử Tô lạnh lùng nói, “Thô tục còn hơn đê tiện. Tôn Lương, mẹ nó tôi nếu sớm biết rằng lúc trước anh theo đuổi tôi vì cái gì, có chết cũng không đồng ý!”
“Tôi theo đuổi anh vì cái gì? Đương nhiên là vì thích anh!”
“A, thích?” Vệ Tử Tô cười chế giễu.
“Cưới một Omega minh tinh có quá nhiều lợi ích, ngày thường để ở nhà ngắm cảnh vui mắt, làm tình sảng khoái, vạn nhất công ty tài chính eo hẹp, còn có thể đẩy hắn ra ngoài đóng phim kiếm tiền.”
Vệ Tử Tô học giọng Tôn Lương, tiếp tục nói: “Ông chủ Vương Kiến Hải chẳng phải như vậy sao? Trước khi phá sản cưới một nữ Omega minh tinh, sau khi phá sản nữ minh tinh không biết ngày đêm liều mạng đóng phim, ba bốn năm liền trả hết nợ cho hắn, còn giỏi hơn cả con la.”
Đây đều là lời Tôn Lương nói.
Tôn Lương trừng lớn mắt, không ngờ những lời hắn nói với đám bạn thân trong bữa tiệc mấy ngày trước đều bị Vệ Tử Tô nghe được.
Lúc trước hắn theo đuổi Vệ Tử Tô một mặt là cảm thấy Omega này lớn lên thật sự quá xinh đẹp, mặt khác, quả thực chính là cảm thấy minh tinh làm vợ tương đối thực dụng. Hơn nữa Vệ Tử Tô vừa mới ra mắt đã được đạo diễn lớn coi trọng, nói tương lai của anh đáng mong đợi, còn mời anh đóng vai chính trong một bộ điện ảnh lớn.
Tôn Lương chợt nảy ra ý định, nghĩ thừa lúc anh chưa nổi tiếng thì nhanh chóng theo đuổi, không ngờ thật sự đuổi kịp.
Chỉ là, sau khi theo đuổi được, vận may của Vệ Tử Tô dường như không còn tốt nữa, phim điện ảnh phim truyền hình đóng đều không gây được tiếng vang, nhân khí của anh cũng ngày càng thấp, dần dần, suýt chút nữa đã bị công chúng quên lãng.
Hiện tại anh, trừ xinh đẹp ra, có gì khác biệt với người bình thường?
Nghĩ vậy, một tia áy náy và chột dạ vừa thoáng qua trong lòng Tôn Lương lập tức biến mất, hắn kiêu ngạo nói: “Vệ Tử Tô, tôi biết anh tâm cơ sâu, còn nghe lén tôi nói chuyện với người khác, loại người như anh, xứng đáng không nổi tiếng!”
Vệ Tử Tô không tức giận, buông tay: “Đúng vậy, tôi tâm cơ sâu, tôi không nổi tiếng, đối với anh cũng không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, anh nên hủy hôn với tôi, nhanh chóng cưới Nguyên Tử Thật mới đúng.”
Nguyên Tử Thật còn đang vội vàng đi làm con la kiếm tiền cho nhà họ Tôn, hắn không muốn.
Tôn Lương người này lòng tự trọng cao, sĩ diện hão, lúc này nếu còn không nghe ra ý Vệ Tử Tô kiên quyết muốn hủy hôn, thì đúng là đồ ngốc.
Hắn tức giận đến ngực phập phồng, chỉ vào mũi Vệ Tử Tô nói: “Hảo, hủy hôn thì hủy hôn! Vệ Tử Tô, anh tốt nhất đừng hối hận! Ngày mai ra Cục Dân Chính gặp, ai không đi người đó là cháu! Đến lúc đó bị ghép đôi cho một tên thô lỗ, lại khóc lóc quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không cưới anh!”
Vệ Tử Tô nhún vai: “Trước tiên cảm ơn anh không cưới.”
Tôn Lương bị nghẹn đến một chữ cũng không nói nên lời, mạnh mẽ hừ một tiếng, giận dữ sập cửa bỏ đi!