Tôn Triết vẫn luôn im lặng lắng nghe bên cạnh, nghe đến câu này mới cuối cùng nhìn về phía Vệ Tử Tô.
Vệ Tử Tô nói: “Bà nội, người yên tâm, cháu có tiền nộp phạt.”
Bà nội vừa nghe, càng đau lòng: “Tiền phạt đâu phải là số lượng nhỏ, mấy năm nay con đóng phim có đủ tiền không? Nếu có khó khăn, nhất định phải nói với bà nội đấy nhé!”
Vệ Tử Tô gật đầu đồng ý.
Kỳ thực tiền của hắn còn lâu mới đủ, nhưng đánh chết hắn cũng không mở miệng xin tiền bà nội Tôn Lương.
Chiếc vòng ngọc gia truyền kia, bà nội nhất quyết không chịu nhận lại.
“Tử Tô, con đừng coi đây là đồ bà tặng cho cháu dâu, cứ coi như bà nội tặng con món quà nhỏ, mặc kệ con có phải là vợ của cháu bà hay không, bà vẫn muốn tặng con chiếc vòng này.”
Vệ Tử Tô lắc đầu nguầy nguậy: “Như vậy sao được ạ? Bà nội, chiếc vòng này là đồ gia truyền của nhà họ Tôn, con không thể nhận!”
Bà nội không nói không rằng mà đeo chiếc vòng vào cổ tay Vệ Tử Tô, nói: “Mới không phải đồ gia truyền nhà họ Tôn, là của nhà họ Vương ta, ta muốn truyền cho ai thì truyền cho người đó, nhà họ Tôn không quản được!”
Lúc này Vệ Tử Tô mới nhớ ra, bà nội và bà ngoại hắn đều họ Vương.
Cũng mặc kệ là Omega hay Beta, chỉ cần gả làm vợ người ta, dường như liền không có dòng họ và tên riêng, họ chỉ được gọi là mỗ mỗ phu nhân, mỗ mỗ thái thái.
Bà nội nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay trắng nõn của Vệ Tử Tô, ngọc sáng ngời, lộng lẫy bắt mắt, thật xứng đôi, trong lòng thích vô cùng.
“Vòng ngọc vốn dĩ là để xứng với người đẹp, bà nội thích Tử Tô, tặng con đồ vật bà nội vui vẻ, con không được từ chối.”
“Nhưng mà…” Vệ Tử Tô vẫn cảm thấy không ổn.
Dù hắn không còn là cháu dâu nhà họ Tôn nữa, nhưng Tôn Triết cũng có vị hôn thê, bà nội hoàn toàn có thể tặng chiếc vòng cho vị hôn thê của Tôn Triết mà.
Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ được mà liếc nhìn Tôn Triết một cái.
Tôn Triết đang mỉm cười nhìn hắn, cũng nói: “Tử Tô, bà nội tặng con thì cứ nhận lấy đi, bằng không bà nội sẽ không vui.”
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành phải nhận lấy và nói lời cảm ơn: “Cảm ơn bà nội.”
Ra khỏi nhà cũ, Tôn Triết kiên trì muốn đưa Vệ Tử Tô một đoạn đường.
Chậm rãi bước đi, Tôn Triết nói: “Tử Tô, tuy rằng em và Tôn Lương không còn quan hệ hôn ước, nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt chứ? Dù sao, chúng ta quen biết nhau còn sớm hơn cả em và Tôn Lương.”
“Đương nhiên!” Vệ Tử Tô nói, “Tôn đại ca, anh không trách em vì chuyện này, còn nguyện ý tiếp tục làm bạn với em, em…”
Tôn Triết nhướng mày: “Em làm sao?”
Vệ Tử Tô nghĩ nghĩ, nghịch ngợm cười, nói: “Em cảm thấy anh là một người thông minh.”
Tôn Triết nghe xong, sảng khoái cười nói: “Vậy sư phụ của cái người thông minh này, chẳng phải là siêu cấp thông minh?”
Vệ Tử Tô nghiêm túc nghĩ nghĩ, không hề khiêm tốn nói: “Đúng ạ.”
“Ha ha ha ha ha…”
Vui đùa qua đi, Vệ Tử Tô lại nói: “Tôn đại ca, anh đừng cứ gọi em là sư phụ mãi, nghe kỳ cục lắm.”
Tôn Triết nói: “Không gọi sư phụ, vậy gọi ân nhân cứu mạng?”
Vệ Tử Tô bất đắc dĩ lắc đầu, cầu xin tha thứ: “Tôn đại ca…”
Mấy năm trước hắn mới ra mắt, nhận được một quảng cáo quay chụp, đóng vai người cá, để thể hiện hiệu quả tốt nhất, liền mỗi ngày ngâm mình trong bể bơi luyện tập bơi lội. Sau đó có một ngày ở bể bơi cứu được Tôn Triết suýt chết đuối, còn kiên nhẫn dạy hắn bơi lội.
Với hắn mà nói đó là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng sau khi hai người thân quen, Tôn Triết trong lúc riêng tư vẫn luôn gọi hắn là “ân nhân cứu mạng” và “sư phụ”, nói thế nào cũng không thay đổi.
“Ha ha ha ha, được rồi, không trêu em nữa.” Tôn Triết thu lại vẻ mặt vui đùa, trịnh trọng nói: “Tử Tô, cho dù không thành người một nhà, anh vẫn hy vọng em luôn coi anh là anh trai, bất kể gặp phải chuyện gì, chỉ cần em mở lời, anh nhất định sẽ giúp em.”
“Cảm ơn Tôn đại ca.”
Sau khi Vệ Tử Tô rời đi, Tôn Triết đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn, rất lâu không chịu rời đi.
Mãi đến khi Vệ Tử Tô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới thở dài, xoay người. Lại phát hiện bà nội không biết từ lúc nào đã đứng ở cách đó không xa, đang khoanh tay nhìn hắn.
Vệ Tử Tô gom hết tiền tiết kiệm lại, vẫn còn xa mới đủ số tiền phạt.
Nghĩ đến mấy năm nay gửi cho mẹ không ít tiền, trong nhà còn có một xưởng máy đang hoạt động, mấy năm gần đây lợi nhuận cũng không tệ, không biết về nhà mượn một ít, mẹ có đồng ý không.
Trên đường về, hắn cảm thấy xác suất mượn được tiền là 20%.
Sau khi về đến nhà, mẹ hắn biết được hắn hủy hôn với nhà họ Tôn, khóc lóc đến sống đi chết lại. Bà nói mất đi sự giúp đỡ của nhà họ Tôn, xưởng máy không sống nổi, hắn hủy hôn là muốn cả nhà cùng hắn chết đói, cứ khóc lóc nói không sống nữa, không sống nữa.
Được thôi, xác suất giảm xuống còn không.
Sau đó, mẹ hắn còn làm ầm ĩ muốn thắt cổ, muốn nhảy giếng, hắn vì trấn an mẹ, đem số tiền vốn định nộp phạt đưa hết cho mẹ. Không còn cách nào khác, bởi vì chuyện em trai lạc mất, hắn cảm thấy vô cùng có lỗi với mẹ.
Hắn nghĩ, cái thứ xác suất này, đôi khi có lẽ cũng có thể thành số âm?
Tiền không mượn được, còn mất hết cả vốn, Vệ Tử Tô nghèo đến không một xu dính túi rơi vào mê man.
Tiền, hắn hiện tại vô cùng cần tiền!!
Gọi điện thoại cho người đại diện Thiến tỷ, như tiêm máu gà nói muốn đóng phim, đóng show tạp kỹ, chỉ cần có thể kiếm tiền, cái gì cũng nhận!
Thiến tỷ khinh thường cười nhạo, một câu như một cái tát đánh tỉnh hắn.
“Cậu ra mắt đến giờ đóng một bộ điện ảnh, ba bộ phim truyền hình, một bộ cũng không lên sóng được. Còn show tạp kỹ, show tạp kỹ đều tìm minh tinh đang nổi, minh tinh có đề tài, hoặc là minh tinh muốn lăng xê, cậu hợp cái nào? Nói đến đóng phim, với cái danh tiếng sao chổi trong giới của cậu hiện tại thì có thể nhận được vai gì?”
Vệ Tử Tô cười nói: “Thiến tỷ, tôi cũng có thể đóng vai sao chổi mà.”
Trong điện thoại Thiến tỷ im lặng một lát, không kiên nhẫn nói: “Vai sao chổi cũng không đến lượt cậu! Muốn đóng phim, bảo vị hôn phu của cậu dùng tiền đập vào đi!”
Nói xong, liền cúp điện thoại.