Úc Án nghe một hồi.

Xác định là Chúc Ôn đang nói xấu cậu, liền lặng lẽ đứng dậy đi tới cửa.

Tay Úc Án vừa định chạm vào ván cửa, liền nghe thấy giọng Hạ Lê An.

"Được rồi, Chúc Ôn!"

"Tôi biết anh lo lắng cho tôi, nhưng Úc Án là đàn em khoá dưới của tôi, cậu ấy chỉ là có chút tính trẻ con, anh không nên chỉ vì những suy đoán có lẽ có của mình mà đẩy cậu ấy xuống nước, cơ thể cậu ấy vốn dĩ đã không tốt, chân còn bị thương, lần này là anh làm quá đáng rồi."

Úc Án không thích lắm việc Hạ Lê An nói cậu tính trẻ con.

Bởi vì, trẻ con nghĩa là yếu đuối, nghĩa là cần người giám hộ.

Mà cậu không cần những thứ đó.

Nhưng Hạ Lê An không chút do dự đứng về phía cậu, giúp cậu nói chuyện, cậu lại cảm thấy có chút vui vẻ.

Có lẽ là vì giọng Hạ Lê An hơi nặng, Chúc Ôn im lặng một chút, giọng điệu cũng yếu đi vài phần: "Nhưng mà thiếu gia, thân phận của Úc Án thật sự có thể tin được không? Cậu ta thật sự không phải cố ý..."

Chúc Ôn có lẽ sợ Hạ Lê An tức giận, không dám nói tiếp.

Úc Án nhìn xuyên qua khe cửa, thấy Hạ Lê An vẻ mặt bất đắc dĩ đưa giấy xin phép nghỉ cho Chúc Ôn: "Úc Án không nói sai, cậu ấy đúng là đàn em khoá dưới của tôi, tôi đã giúp cậu ấy xin nghỉ rồi."

Chúc Ôn nhận lấy giấy xin phép nghỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao có thể?"

Úc Án nhẹ nhàng xoay người.

Quả nhiên giống như cậu nghĩ.

Chúc Ôn không tra được tư liệu của cậu ở Thánh Bỉ Ân là vì thời gian chưa đến.

Đã như vậy, cậu tạm thời không cần thiết ra ngoài thừa nước đục thả câu với Chúc Ôn.

"Tôi hy vọng đợi Úc Án tỉnh lại, anh sẽ xin lỗi cậu ấy."

Phía sau vẫn còn nghe thấy giọng Hạ Lê An nghiêm túc.

Chúc Ôn xin lỗi cậu?

Có chút mong đợi.

Ai bảo Chúc Ôn đánh lén cậu.

Úc Án nằm lại trên giường, dựng lỗ tai lên, rất nhanh liền nghe thấy tiếng động bên cửa.

Người tới động tác nhẹ đến cực điểm.

Úc Án ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong không khí, cậu đoán là Hạ Lê An. Đến khi tiếng bước chân đến trước giường, Úc Án đúng lúc mở bừng mắt.

Hạ Lê An lập tức tiến lên, quan tâm dò hỏi: "Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Úc Án nằm trong chăn, trợn tròn mắt nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ: "Có chút khó thở."

Kỳ thật đã không khó chịu như vậy.

Nhưng cậu muốn nhìn vẻ lo lắng của Hạ Lê An trông như thế nào.

Giữa mày Hạ Lê An căng thẳng: "Tôi gọi người kêu bác sĩ đến."

"Ừm." Úc Án không chớp mắt, rất nghiêm túc đánh giá hắn.

Khi cảm xúc của con người có sự dao động kịch liệt rõ ràng, sẽ có phản ứng sinh lý giãn đồng tử.

Đồng tử của Hạ Lê An cũng hơi giãn ra, cơ bắp trên mặt căng chặt, thoạt nhìn thật sự rất lo lắng cho cậu.

Úc Án thấy được phản ứng mình muốn nhìn, lúc Hạ Lê An xoay người muốn đi ra ngoài, cậu kéo lại vạt áo hắn: "Hiện tại em không sao đâu."

Hạ Lê An vẫn không yên tâm, giữa mày nhíu càng chặt, nhưng giọng lại càng thêm dịu dàng.

"Vừa nãy không phải còn khó chịu sao? Hay là để bác sĩ kiểm tra cho cậu một chút, hử?" Úc Án thoạt nhìn quá gầy, dù cậu nói không sao, Hạ Lê An vẫn rất lo lắng.

"Vậy được rồi." Giọng Hạ Lê An tuy là dò hỏi, nhưng Úc Án có thể cảm giác được rõ ràng hắn đã quyết tâm nhất định phải cho cậu kiểm tra.

Những chuyện nhỏ nhặt này vốn dĩ không cần thiết lãng phí thời gian tranh cãi.

...

Bác sĩ được Chúc Ôn đưa đến.

Lúc Úc Án ngoan ngoãn phối hợp bác sĩ kiểm tra, Chúc Ôn vẫn luôn nhìn cậu.

Cậu ngước mắt, thấy Chúc Ôn đứng sau Hạ Lê An, ánh mắt lạnh nhạt tràn đầy địch ý, cũng mang theo một tia kiêng kỵ.

Có lẽ là vì bị Hạ Lê An mắng, lúc cậu nhìn qua, Chúc Ôn hơi thu liễm cụp mắt xuống.

Bác sĩ kiểm tra xong, bắt đầu báo cáo kết quả với Hạ Lê An: "Không có vấn đề gì, mấy ngày nay chú ý nghỉ ngơi là được, chỉ là vết thương ở mắt cá chân không thể cứ ngồi như vậy, cũng phải chú ý vận động..."

Hạ Lê An nghiêm túc nghe xong, sắc mặt mới thả lỏng.

Chúc Ôn đưa bác sĩ ra ngoài, Hạ Lê An ngồi xuống mép giường: "Xin lỗi, cậu vốn là đến nhà tôi dưỡng thương, lại xảy ra chuyện này."

Khoảng cách hai người trở nên rất gần, Úc Án dựa người vào đầu giường, tai căn bản không nghe gì, bởi vì ánh mắt cậu hoàn toàn bị khuôn mặt Hạ Lê An thu hút.

Cậu từ trước không ra khỏi cửa, không có giao tiếp xã hội, thời gian rảnh rất nhiều, đều dùng để đọc sách và học hỏi.

Có một thời gian cậu học vẽ tranh, lý thuyết đối với cậu mà nói đơn giản, nhưng tay không quá nghe lời, chỉ có thể bỏ dở nửa chừng.

Xét về mặt thẩm mỹ, tỷ lệ khuôn mặt Hạ Lê An có thể nói là hoàn hảo.

Khuôn mặt thon dài, ngũ quan cân đối, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm dưới hàng lông mày rậm, vẻ ngoài tuấn tú vốn dĩ đã mang theo tính công kích.

Nhưng hắn là người ôn hòa, nên trông rất bình dị gần gũi.

Nếu hắn tức giận, hẳn là sẽ rất đáng sợ...

"Úc Án?"

"Ừm."

Úc Án hoàn hồn, mờ mịt nhìn Hạ Lê An.

Hạ Lê An bật cười: "Có phải căn bản không nghe gì không?"

"Ừm." Úc Án rất ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận, buột miệng nói: "Anh thật là đẹp trai."

Sắc mặt Hạ Lê An không hề thay đổi trong một cái chớp mắt, mới như phản ứng lại, đưa tay lên môi khẽ ho một tiếng: "Tôi... cậu..."

Úc Án thấy vành tai hắn hơi ửng đỏ, chân thành hỏi: "Anh ngượng sao?"

"Không..." Hạ Lê An rõ ràng không giỏi nói dối, ánh mắt lấp lánh dữ dội.

Cộc cộc…

Giọng Chúc Ôn vang lên sau tiếng gõ cửa: "Thiếu gia, cơm chiều đã chuẩn bị xong, là xuống nhà ăn hay mang lên ạ?"

Hạ Lê An vội vàng trả lời: "Xuống nhà ăn."

Nói xong, hắn dường như cảm thấy thất lễ, không quá tự nhiên dò hỏi Úc Án: "Cậu muốn xuống nhà ăn hay để họ mang lên?"

Úc Án nhìn hắn: "Giống như anh."

"Được." Hạ Lê An tránh ánh mắt cậu, thở phào nhẹ nhõm đứng dậy đi đẩy xe lăn.

Úc Án vén chăn lên, ngồi xuống mép giường, đợi Hạ Lê An lại gần, liền huơ huơ đôi chân trần của mình, nghiêm túc nói: "Đi tất."

Sách nói giữ ấm chân rất quan trọng, bằng không khí lạnh nhập thể sẽ sinh bệnh.

Hạ Lê An khẽ cười một tiếng: "Tôi đi lấy."

Úc Án khó hiểu nhíu mày.

Hắn cười cái gì vậy?

Hạ Lê An không chỉ cầm tất cho cậu, còn cầm cả áo khoác.

Úc Án nhận lấy áo khoác tự mình mặc vào.

Cậu vừa đưa tay vào ống tay áo, liền cảm thấy chân bị một bàn tay khô ráo ấm áp nắm lấy.

Úc Án ngơ ngác cúi đầu, thấy Hạ Lê An ngồi xổm trên mặt đất đi tất cho mình.

Tay Hạ Lê An cũng rất đẹp, các khớp xương thon dài, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh nhạt, cũng hoàn hảo như khuôn mặt hắn.

Một đôi tay đẹp như vậy đang đi tất cho mình, Úc Án có chút ngượng ngùng: "Anh đối với đàn em trong trường đều tốt như vậy sao?"

Hạ Lê An vuốt phẳng cổ tất, ngước mắt liếc cậu một cái: "Chỉ chiếu cố mỗi mình cậu em khoá dưới này thôi."

"Vì sao gọi em là cậu em khoá dưới." Úc Án bất mãn cái từ “cậu em”, nghe có vẻ như cậu rất yếu đuối vậy.

"Bởi vì cậu còn nhỏ tuổi mà." Hạ Lê An đứng dậy, thấy cậu bày ra một khuôn mặt trắng nõn, nghiêm túc đến đáng yêu, theo bản năng muốn đưa tay xoa đầu cậu, lại nhớ đến sự kháng cự trước đó của cậu, đành phải rụt tay lại.

Úc Án nhấn mạnh giọng: "Em 18 tuổi rồi."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play