Giọng Úc Án hơi nhỏ, Hạ Lê An không chắc mình đã nghe rõ nội dung, liền hỏi lại một lần: "Cậu nói gì?"
"Em nói thôi vậy." Úc Án tựa người vào xe lăn, giọng điệu lười biếng.
Trong khoảnh khắc, Hạ Lê An lại có chút không phân biệt được cảm xúc trong lời nói của Úc Án.
Nhưng có thể chắc chắn một điều, hắn lại bị Úc Án từ chối.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Dừng lại vài giây sau đó, Hạ Lê An mới hỏi: "Vì sao?"
"Em không thích chờ đợi." Giọng Úc Án mang theo vẻ chán ghét nhàn nhạt.
Năm ấy, khi cha mẹ đưa em gái đi du lịch, họ bảo cậu chờ họ trở về.
Cậu đợi năm này qua năm khác, từ tưởng nhớ mong chờ đến thất vọng chán nản.
Họ cũng không bao giờ trở về nữa.
Vậy nên...
Chờ đợi là điều vô nghĩa nhất trên đời.
Hạ Lê An không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Úc Án tính khí trẻ con, suy nghĩ thay đổi liên tục.
Ra khỏi phòng y tế, Hạ Lê An ngồi xổm xuống trước mặt Úc Án, dò hỏi: "Thông báo người nhà đến đón cậu, hay là tôi đưa cậu về?"
"Nhà em không có ai." Ở nơi này, cậu thậm chí còn không có nhà.
Hạ Lê An không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt lại dịu dàng hơn vài phần: "Những người có thể chăm sóc cậu thì sao?"
Úc Án nghi hoặc nhíu mày: "Anh không muốn chăm sóc em sao?"
Cậu bị người khác làm bị thương là vì Hạ Lê An, cậu cảm thấy Hạ Lê An nên chăm sóc mình.
Tuy rằng Hạ Lê An cũng rất vô tội, nhưng cậu chỉ muốn dựa vào Hạ Lê An thôi.
Nghĩ đến đây, đột nhiên cậu liền hiểu ra vì sao mình lại xuyên đến nơi này.
Có lẽ là bởi vì cậu cũng vô ý thức giống như những người giẫm lên cậu mà không xin lỗi kia.
Chưa từng có ai chất vấn Hạ Lê An như vậy.
Giọng Úc Án không hề có ý gì khác, ngược lại bởi vì quá mức bình tĩnh mà có vẻ hợp tình hợp lý, Hạ Lê An đối diện với đôi mắt to tròn trong veo ngây thơ kia một lát, thế nhưng thật sự sinh ra vài phần áy náy.
"Tôi muốn."
"Vậy đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đi đến nhà anh chứ đâu."
"..."
...
"Oa ~"
Úc Án ngồi trên xe lăn, ngửa đầu nhìn chiếc đèn chùm pha lê xa hoa khổng lồ trên trần nhà, kinh ngạc thốt lên: "Đèn lớn thật."
Lớn như vậy, rơi xuống chắc có thể đè chết mười cái đầu cậu ấy chứ.
"Lớn lắm sao?" Hạ Lê An cũng học theo dáng vẻ của cậu ngửa đầu nhìn đèn: "Đèn chùm nhà cậu không phải như vậy sao?"
Giọng hắn nghe không có chút ác ý nào, chỉ đơn thuần tò mò.
Phòng ở trước kia Úc Án ở thật ra cũng không nhỏ.
Nhưng so với phòng ở nhà Hạ Lê An, thì hoàn toàn không đủ để so sánh.
Cậu nghĩ đến suy đoán trước đó của mình, nghiêm túc nói: "Không phải, phòng khách nhà em quá lớn, nên lắp ba cái đèn chùm, nhỏ hơn nhà anh một chút."
"Ba cái?" Giọng Hạ Lê An nghe như có chút không hiểu, đến cuối lại dường như đang tự thuyết phục mình: "Phòng khách nhà cậu quả thật rất lớn."
Đây là tin thật sao?
Vậy chẳng phải cậu có thể có được một căn phòng lớn có thể lắp ba cái đèn chùm sao?
Không chắc chắn, thử thêm một lần nữa.
Úc Án hắng giọng, khiêm tốn nói: "Cũng tàm tạm thôi."
Cậu vừa nói vừa quan sát Hạ Lê An.
Khuôn mặt Hạ Lê An vẫn ôn hòa như cũ, thoạt nhìn cũng không nghi ngờ cậu.
"Thiếu gia."
Một người đàn ông đi tới nghênh diện.
Trông khoảng 30 tuổi, âu phục và tóc đều được chăm chút tỉ mỉ, ngay cả nơ áo cũng được thắt với độ cong cân đối, tao nhã lại trầm ổn.
Hạ Lê An khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói với Úc Án: "Đây là quản gia của tôi, Chúc Ôn."
Nói xong, hắn lại nhìn về phía quản gia: "Chúc Ôn, đây là đàn em khoá dưới của tôi, Úc Án, cậu ấy sẽ ở đây dưỡng thương một thời gian."
"Úc Án thiếu gia." Chúc Ôn hướng Úc Án cung kính cúi lưng, vai lưng và chân đều thẳng tắp, tạo thành một góc vuông 90 độ vô cùng chuẩn mực.
Úc Án kinh ngạc nhìn chằm chằm Chúc Ôn, muốn xác nhận trên người anh ta có phải đang đeo một chiếc thước kẻ vô hình hay không.
Cậu là người có khả năng tập trung rất cao, nhìn người cũng vậy.
Ngay cả Hạ Lê An cũng phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm Chúc Ôn, nhưng Chúc Ôn lại không hề chớp mắt, chỉ cung kính hỏi Hạ Lê An về yêu cầu bữa trưa, sự chuyên nghiệp này có thể thấy rõ.
"Thiếu gia, bữa trưa là chuẩn bị theo khẩu vị thường ngày của cậu sao?"
Hạ Lê An không trả lời, mà cúi người hỏi Úc Án: "Cậu muốn ăn gì?"
Úc Án không cần nghĩ ngợi đưa ra yêu cầu của mình: "Thịt và rau xanh, còn có cơm, sau khi ăn xong trái cây thì ít đường."
Hạ Lê An ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Chúc Ôn: "Cứ theo cậu ấy chuẩn bị."
"Vâng." Chúc Ôn hơi nghiêng đầu dặn dò người hầu phía sau: "Đi chuẩn bị đi."
Người hầu rời đi, Chúc Ôn mới nói: "Tôi đi chuẩn bị phòng cho khách cho Úc Án thiếu gia."
Trước khi rời đi, Chúc Ôn lại liếc nhìn Úc Án một cái.
Cái liếc mắt đó không hề gợn sóng, nhưng Úc Án lại cảm nhận được sự không thân thiện.
Chúc Ôn có thành kiến với cậu.
...
Bữa trưa còn chưa chuẩn bị xong, Hạ Lê An đã đưa Úc Án đi dạo khắp nhà.
Dù sao thì trong một khoảng thời gian tới Úc Án sẽ phải ở nhà hắn dưỡng thương, là chủ nhà, cần thiết phải dẫn khách làm quen với môi trường trong nhà.
Nhà họ Hạ rất lớn, đi vào trong còn có vài tòa nhà riêng biệt, phía sau còn có một bãi cỏ và rừng cây rộng lớn, không biết dùng để làm gì.
Hạ Lê An giải thích với cậu: "Phía sau kia là khu vườn cây ăn quả do Chúc Ôn dẫn người trồng, đợi khi nào rảnh tôi lái xe đưa cậu qua đó."
Bãi cỏ có độ dốc, không nhìn thấy khu vườn cây ăn quả ở phía sau.
Vườn cây ăn quả, lái xe, ở trong nhà.
Úc Án cảm thấy mình nói phòng ở ba cái đèn chùm vẫn còn quá bảo thủ.
Sớm biết vậy đã nói thẳng mình ở lâu đài thì tốt rồi.
Lúc này, Chúc Ôn tìm đến:
"Thiếu gia, Úc Án thiếu gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong."
Anh ta vừa nói xong, liền muốn tiến lên giúp Úc Án đẩy xe lăn.
Úc Án tự mình điều khiển chiếc xe lăn điện tránh đi, không hề gợn sóng từ chối: "Không cần anh."
Sắc mặt Chúc Ôn hơi sững lại: "Xin lỗi, là tôi đường đột."
Úc Án im lặng nhìn Chúc Ôn hai giây, mới quay đầu nở nụ cười với Hạ Lê An: "Học trưởng Hạ, anh có thể đẩy em về được không?"
Trên đường trở về có vài chỗ cần chuyển hướng, cậu lười tự mình điều khiển xe lăn.
Chúc Ôn có thành kiến với cậu, cậu sợ Chúc Ôn mượn cơ hội trả thù cậu.
Lòng người rất xấu.
Nhưng Hạ Lê An thì không xấu.
"Đương nhiên." Hạ Lê An không chút do dự lại gần giúp cậu đẩy xe lăn.
"Thiếu gia..." Chúc Ôn còn muốn nói gì đó, nhưng Hạ Lê An liếc mắt ngăn lại, anh ta liền im bặt.
Bữa trưa rất phong phú.
Đồ ăn bày trên bàn, chiếm hết một nửa chiếc bàn tiệc lớn rộng hai mét.
Chúc Ôn dẫn theo người hầu đứng canh bên cạnh bàn gắp thức ăn, anh ta hiểu rõ sở thích ăn uống của Hạ Lê An, thành thạo gắp đồ ăn cho Hạ Lê An, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng Úc Án: "Không được."
Hạ Lê An cũng quay đầu nhìn qua.
Mỗi khi người hầu đưa đũa về phía một đĩa thức ăn, Úc Án đều chỉ lặp lại hai chữ kia: "Không được."
Chúc Ôn nhíu mày, nhưng xét thấy thái độ của Hạ Lê An đối với Úc Án, anh ta vẫn chưa lên tiếng, mà quan sát sắc mặt Hạ Lê An trước.
Úc Án lớn lên gầy gò, ngồi trước chiếc bàn dài, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng nõn ốm yếu, cau mày nói không được trông không hề đáng ghét, ngược lại khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Hạ Lê An trong lòng thở dài, quả nhiên là một đứa trẻ kén ăn.
Hắn giơ tay, ý bảo người hầu lui xuống.
Sau đó, hắn mới hỏi Úc Án: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị của cậu sao?"