Nghi thức đính hôn kết thúc, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Bữa tiệc tối được tổ chức theo hình thức buffet, diễn ra ngay tại đại sảnh sang trọng tầng một của tòa lâu đài, nơi đặt quầy rượu.
Các vị khách đều là nhân vật nổi tiếng đến từ nhiều lĩnh vực, nên dĩ nhiên buổi tiệc không đơn giản chỉ là đến để dùng bữa. Mọi người tay cầm ly rượu, tụ tập thành từng nhóm nhỏ trò chuyện vui vẻ, xã giao và mở rộng mối quan hệ.
Trần Hòa Nhan theo Tần Tuyển đi một vòng khắp sảnh, cùng anh xã giao chào hỏi khách khứa. Theo anh tham gia trò chuyện cùng vài vị tiền bối trong giới làm ăn. Tất cả đều là những người thành đạt quen biết với Tần Tuyển.
Chủ đề của cuộc trò chuyện xoay quanh chuyện làm ăn, buôn bán.
…
Trần Hòa Nhan vốn dĩ xưa nay không mấy quan tâm đến việc kinh doanh của Tần Tuyển. Lúc đầu còn cố gắng góp lời vài câu xã giao, nhưng càng về sau chỉ có thể đứng bên cạnh nghe theo phép lịch sự, trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán.
Ánh mắt Trần Hòa Nhan vô thức đảo một vòng khắp đại sảnh. Không ngoài dự đoán, rất nhanh liền nhìn thấy ở khu ghế sofa phía tây, một cô gái với mái tóc đỏ cam rực rỡ đang ngồi, hướng về phía cô ra hiệu nháy mắt tinh nghịch.
Trần Hòa Nhan cũng nháy mắt đáp lại mấy cái. Sau đó quay đầu nhìn Tần Tuyển, người vẫn đang mải mê trò chuyện về tình hình kinh tế quốc tế năm nay với vài người đàn ông khác. Nhân lúc anh không chú ý, cô lặng lẽ vươn tay gãi nhẹ bên hông anh một cái.
Tần Tuyển liếc mắt nhìn cô một cái.
Trần Hòa Nhan đưa mắt ra hiệu về phía Diệp Lai.
Tần Tuyển cũng nhìn theo ánh mắt cô nhìn sang. Lập tức anh nhìn thấy nổi bật giữa đám đông là một mái tóc đỏ rực rỡ, bắt mắt nhất trong đại sảnh.
Không cần Trần Hòa Nhan phải lên tiếng, Tần Tuyển đã hiểu ngay ý cô. Anh hơi nghiêng người lại gần, thấp giọng dặn dò:
"Đừng có uống mấy loại rượu mạnh với Diệp Lai đấy."
Trần Hòa Nhan mỉm cười, sau đó lễ phép nói lời xin lỗi với vài vị khách đang trò chuyện bên cạnh, rồi vén váy bước về phía Diệp Lai.
Diệp Lai trên tay cầm một ly Brandy, thấy Trần Hòa Nhan đi tới thì thuận tay lấy từ khay rượu của người phục vụ bên cạnh thêm một ly y hệt, định đưa cho cô.
Tay cầm rượu còn chưa kịp đưa cho Trần Hòa Nhan thì đã cảm nhận được một ánh nhìn sắc lạnh từ phía sau phóng tới.
Diệp Lai khẽ run lên, tay lập tức đổi hướng, cứng nhắc chọn một ly rượu vang nhẹ độ đưa cho cô gái vừa mới bước đến bên cạnh mình. Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lẽo kia cũng biến mất.
Diệp Lai: …
Thật đúng là còn quan tâm hơn cả bố ruột cô đấy. Ít nhất bố cô xưa nay chẳng thèm để ý cô uống rượu gì.
…
Trần Hòa Nhan nhận lấy ly rượu từ tay Diệp Lai, nhẹ nhàng lắc lắc, cụp mắt xuống rồi ngửa đầu nhấp một ngụm nhỏ.
Ngẩng đầu lên lần nữa, Trần Hòa Nhan liền thấy cô gái tóc đỏ với bộ mặt trêu chọc đang cười nhạo mình:
“Hèm, phỏng vấn một chút nào Tần đại thiếu phu nhận. Hiện tại cô có gì muốn chia sẻ với tôi không?”
Trần Hòa Nhan liếc cô một cái, không buồn đáp lời.
Diệp Lai cũng chẳng để tâm, ngồi xuống cạnh Trần Hòa Nhan, ghé sát nhỏ giọng:
“Này hỏi thật nhé, cậu với cái cô em dâu mới kia quan hệ ra sao? Chậc chậc, cái cô Khương Hân này được thiên vị quá nhỉ. Ánh mắt cô ta cứ như mọc trên đỉnh đầu rồi kìa. Đi đường mà chỉ nhìn trời chứ chả thèm nhìn đất kia kìa”
…
Diệp Lai xuất thân trong một gia đình kinh doanh đồ uống. Tuy không thể so sánh với Tần gia, nhưng cô cũng là “công chúa nhỏ” có tiếng tăm trong giới thượng lưu này.
Cô quen Trần Hòa Nhan từ thời trung học. Hai người “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, gặp nhau đúng lúc cả hai đang trong giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì. Tình bạn cứ thế mà trở nên gắn bó. Sau này Trần Hòa Nhan kết hôn với Tần Tuyển, chính thức bước chân vào giới thượng lưu, tình chị em thân thiết giữa hai người lại càng thêm sâu đậm.
Nhà Diệp Lai và Khương gia có chút quan hệ thông gia. Cô và Khương Hân cũng coi như quen biết từ nhỏ, nhưng cả hai lại chẳng ưa nổi nhau. Diệp Lai không chịu nổi kiểu con gái lúc nào cũng làm bộ ngoan ngoãn, ngọt ngào trước mặt người lớn như Khương Hân. Còn Khương Hân thì nói Diệp Lai là đồ thần kinh thô lỗ, chẳng có chút dịu dàng nào.
Còn về đánh giá của Diệp Lai đối với Khương Hân, Trần Hòa Nhan trước nay chỉ đánh giá bằng một từ. Cô lại nâng ly rượu vang, thong thả uống thêm một ngụm.
Diệp Lai chẳng buồn để ý đến sự im lặng của Trần Hòa Nhan, tiếp tục sáp lại gần trêu chọc:
“Nghe đồn bà mẹ chồng cậu coi cháu đích tôn như mạng sống đấy. Mà lại nói, bà ta lúc nào cũng coi thường cậu "Chim sẻ vụt cánh hóa phượng hoàng", làm sao bì được với người con dâu danh giá kia chứ. Tần đại thiếu phu nhân không lo lắng gì à? Nhân cơ hội này cùng ông chồng quý tộc nỗ lực chút đi, cùng chồng cậu sinh cháu đích tôn dằn mặt Khương Hân đi!”
Diệp Lai nói cũng không hoàn toàn sai. Lúc nãy dạo quanh hội trường, cô nghe được những lời bàn tán, so sánh hai người con dâu của nhà họ Tần. Câu chuyện được nhắc nhiều nhất không thể thiếu chiếc “vòng tay gia truyền” kia rồi.
Nghe đến đứa bé, Trần Hòa Nhan chợt giật mình, ánh mắt thoáng chốc thất thần.
Cô và Tần Tuyển kết hôn đã gần năm năm.
Nhưng kể từ ba năm trước, mỗi lần thân mật, Tần Tuyển đều rất nghiêm túc dùng biện pháp bảo vệ. Dù có say đắm đến mấy, anh vẫn giữ được lý trí, nhất quyết dùng biện pháp.
Mấy năm nay, bà Tống Nghi Lam vì muốn có cháu đích tôn đã không ngừng ép Trần Hòa Nhan uống đủ loại thuốc Đông Tây y kết hợp. Nào là thuốc bắc, thuốc tây chất đầy tủ. Nhưng Tần Tuyển chẳng bao giờ cho cô uống, cứ mỗi lần mang về là anh lại vứt đi hết.
Ba năm qua, dù nhà họ Tần có thúc giục thế nào, cả hai đều rất ăn ý, chẳng bao giờ nhắc đến chuyện con cái...
…
"Đang nói chuyện với cậu đấy, mơ màng cái gì thế!" Diệp Lai thấy ánh mắt Trần Hòa Nhan đờ đẫn, biết ngay cô đang lơ đãng, liền chồm cả người lên người Trần Hòa Nhan, nắm tai cô lải nhải: "Cái con bé Khương Hân kia với cậu em chồng của cậu có vẻ vẫn còn non lắm. Cứ đợi mà xem, đôi ý mà có thể yêu đương, bên nhau trọn đời thì tớ có thể ăn luôn cái bàn này”
Trần Hòa Nhan nghe Diệp Lai nói xong liền ghét bỏ, lập tức tạo khoảng cách với cô nàng thô lỗ này.
Cô vừa thở dài thì Diệp Lai liền nói: “Nói đi cũng phải nói lại, nhìn đàn ông lớn nhỏ trong phòng này thì vẫn thấy Tần đại thiếu gia là người được săn đón nhất. Nhìn kìa, có khác gì miếng thịt thơm bị vậy quanh đàn sói không? Ây da, không biết nên ghen tị hay thương cảm với Tần đại thiếu phu nhân đây?”
Diệp Lai vừa nói vừa nhìn xung quanh. Cô nàng chọc cùi chỏ với Trần Hòa Nhan rồi bĩu môi nói: “Kìa, con sói đầu đàn đang đến kìa”
Trần Hòa Nhan theo ánh mắt của Diệp Lai nhìn sang. Vừa nhìn thấy người kia, mạch máu ở thái dương cô đã giật giật liên hồi.
Khúc Minh Châu – đại tiểu thư Khúc gia. Cô nàng từng tự nhận là "tri kỷ chân ái" của Tần Tuyển. Tần gia và Khúc gia vẫn giữ mối quan hệ thân thiết. Nghe đâu rằng từ nhỏ Khúc Minh Châu đã đặt ra nguyện vọng "Đời này nếu không lấy được Tần Tuyển thì thà chết cũng không gả!"
Đáng tiếc, Tần Tuyển từ nhỏ đến lớn đều xem Khúc Minh Châu là người không đáng để quan tâm lắm.
Khi Trần Hòa Nhan và Tần Tuyển dự định kết hôn, Khúc Minh Châu còn gây ầm ĩ đến mức tự sát. Gia đình Khúc Minh Châu vì thương con, đã tìm đến Trần Hòa Nhan, thẳng thừng đề nghị: "Chỉ cần cô rời khỏi Tần Tuyển, bao nhiêu tiền tùy cô đưa ra!"
Lúc ấy, Trần Hòa Nhan thực sự bị dồn vào thế khó đến mức gần như không thể chịu nổi, suýt chút nữa đã nghĩ đến chuyện từ bỏ hôn lễ.
Tuy nhiên, sau đó tất cả sóng gió đều bị Tần Tuyển dốc toàn lực đè xuống. Trần Hòa Nhan không rõ anh đã làm gì, chỉ biết sau đó nhà họ Khúc đột nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường, thậm chí còn đưa Khúc Minh Châu ra nước ngoài "tạm lánh" một thời gian dài.
Cứ như vậy, trôi qua khoảng hai năm, Khúc gia tổ chức đính hôn cho Khúc Minh Châu ở nước ngoài, và lúc này cô ta mới trở về nước.
Sau khi trở về nước, dù đã có vị hôn phu, Khúc tiểu thư vẫn không nguôi ngoai nỗi nhớ Tần Tuyển. đồng thời hận ý đối với Trần Hòa Nhan cũng không hề giảm bớt. Tuy vậy, vì sau một thời gian dài ở nước ngoài, cô ta đã học cách kiêng dè Tần Tuyển hơn, không dám gây chuyện lớn nữa. Thay vào đó, cô ta âm thầm tạo cho Trần Hòa Nhan những phiền phức nhỏ nhặt, dù mỗi lần đối mặt đều chẳng thu được lợi lộc gì.
Trần Hòa Nhan cũng không chẳng phải cái “bánh bao mềm”. Đối mặt với kiểu người như Khúc Minh Châu cô tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt. Mỗi lần Khúc Minh Châu gây chuyện, cô đều về nhà “mách chồng”. Mỗi lần cáo trạng đều mang lại hiệu quả rõ rệt, Khúc Minh Châu lập tức trở nên ngoan ngoãn trong một thời gian dài.
…
Lúc này, phía bên kia Khúc Minh Châu cũng đã chú ý đến hai người họ. Sau khi đảo mắt quan sát xung quanh, phát hiện Tần Tuyển đang đứng ở một góc khác nói chuyện cùng người khác, không ở cạnh Trần Hòa Nhan, cô ta bỗng trở nên liều lĩnh hơn hẳn.
Vừa kết thúc màn kịch hay ở buổi lễ, Khúc Minh Châu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để đến gây khó dễ cho Trần Hòa Nhan.
Trần Hòa Nhan vừa nhìn thấy Khúc Minh Châu như gà chọi xông thẳng về phía mình, lập tức nhức đầu thở dài một hơi, nghiêng người nói nhỏ với Diệp Lai:
“Tớ đi vệ sinh một chút. Cậu cản cô ta lại cho mình nhé”
Không phải vì sợ Khúc Minh Châu, mà chủ yếu hôm nay là dịp đặc biệt, Trần Hòa Nhan không muốn gây thêm rắc rối.
Diệp Lai nhún vai một cái, đến khi Khúc Minh Châu vừa đúng lúc đi ngang qua thì lập tức chắn đường. Khúc Minh Châu bị cô quấn lấy đến mức không thể thoát ra được, chỉ có thể tức tối dậm chân tại chỗ, trơ mắt nhìn Trần Hòa Nhan ung dung rời khỏi phòng tiệc.