Bởi vì Tần gia và Khương gia đều coi trọng, nên buổi tiệc đính hôn lần này được tổ chức long trọng không kém gì một lễ cưới chính thức.

Tiệc tối được tổ chức trên bãi cỏ rộng lớn trong khuôn viên tòa lâu đài, khung cảnh được bố trí vô cùng xinh đẹp, xa hoa lộng lẫy dưới ánh đèn đêm.

Khương Hân xuất hiện trong bộ váy dạ hội tinh xảo, khoác tay bố mình chậm rãi bước lên sân khấu. Trên sân khấu Tần Nhạn đang căng thẳng đứng sẵn trên bục nắm lấy tay cô dâu. Đôi trai tài gái sắc đan tay vào nhau, trao nhau ánh mắt đầy yêu thương trước sự chứng kiến của bao người. 

Nghi thức đính hôn tuy có chút khác biệt với lễ cưới, nhưng về cơ bản cũng khá giống nhau. Khoảnh khắc hai chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh được đeo vào ngón tay, cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay chúc phúc. Đôi uyên ương không ngần ngại trao nhau nụ hôn ngọt ngào.

Người chủ trì buổi lễ đính hôn là một người dẫn chương trình rất có danh tiếng và uy tín trong giới giải trí. Có lẽ vì quá xúc động, nhiệt huyết và cảm xúc mà anh mang đến thậm chí còn hơn cả chính đám cưới của mình năm xưa.

Trần Hòa Nhan ngồi phía dưới theo dõi không khỏi thán phục tài năng của người soạn kịch bản lễ nghi. Từng lời dẫn duyên dáng, mỗi câu chuyện kể đều được chau chuốt tỉ mỉ, khi thì nhẹ nhàng tinh tế, lúc lại dạt dào cảm xúc. Đặc biệt khi kết hợp với lối dẫn dắt cảm xúc của người dẫn chương trình đã tạo nên một cảnh tượng khiến trái tim ai nấy đều rung động. Ít nhất, cặp đôi chính Tần Ngạn và Khương Hân đã vô cùng xúc động, khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc viên mãn.

Hồi ức được kể lại bắt đầu từ câu chuyện tình yêu của đôi bạn trẻ. Từ lần đầu tình cờ gặp gỡ đến những tháng ngày tìm hiểu, rồi cuối cùng nên duyên vợ chồng. Dù chưa chính thức kết hôn nhưng mối tình của họ đã ngọt ngào như mật, khiến người nghe không khỏi xúc động.

Vốn là người đa cảm, Khương Hân không cầm được nước mắt. Là một nữ diễn viên nổi tiếng, ngay cả khi khóc, cô vẫn đẹp tựa đóa hoa lê ướt đẫm sương mai. Tần Ngạn nhìn vị hôn thê rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, lòng tràn ngập yêu thương, đôi mắt không kìm được cũng đỏ hoe vành mắt.

Tiếp theo đó là nghi thức mời cha mẹ hai bên lên sân khấu phát biểu. Những lời chúc phúc chân thành lại một lần nữa khiến không khí trở nên ấm áp, dạt dào tình cảm.

Tống Nghi Lam không hổ là hình mẫu mực của một phu nhân hào môn điển hình. Ngay cả lúc khóc cũng không quên giữ sự đoan trang và ưu nhã. Bà nhẹ nhàng bày tỏ rằng hạnh phúc của con cái chính là niềm vui lớn nhất của mình. 

Khương phu nhân cũng xuất thân hào môn, nắm chặt tay con gái và con rể, vừa vui mừng vừa rơi lệ, khí chất đoan trang và thanh nhã hoàn toàn không hề kém cạnh Tống Nghi Lam.

Còn Khương lão gia dường như cũng không nỡ nhìn đứa con gái cưng sắp theo chồng. Người đàn ông nghiêm nghị ấy cũng không ngăn được những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má.

Trên sân khấu, bảy người hiện diện, ngay cả người dẫn chương trình dày dạn kinh nghiệm cũng không cầm được xúc động, giọng nói nghẹn ngào khi dẫn dắt chương trình. Ngoại trừ Tần Chính Nguyên là người duy nhất cố giữ vẻ điềm tĩnh dù đôi mắt cũng đỏ hoe thì tất cả đều rơi lệ. 

Tần Chính Nguyên và Tống Nghi Lam vốn là cặp vợ chồng mẫu mực nổi tiếng trong giới hào môn, lúc này thấy vợ mình xúc động rơi lệ, ông liền đứng bên cạnh Tống Nghi Lam, đưa tay vỗ nhẹ lưng bà. Tuy ông không rơi nước mắt, nhưng từ nét mặt ông vẫn có thể nhìn ra cảm xúc đang dâng trào đúng.

Trần Hòa Nhan đứng dưới khán đài quan sát, phát hiện không chỉ có người trên sân khấu nước mắt rơi đầy mặt, mà ngay cả phía dưới đài cũng có không ít người xúc động đến rơi lệ. Vài người phụ nữ nhà họ Khương, hình như là mấy cô, mấy bác của Khương Hân đứng bên trái cô cũng đang cầm khăn giấy lau nước mắt.

Nhìn cảnh tượng như vậy, Trần Hòa Nhan bỗng thấy hơi ngượng ngùng, trong lòng âm thầm nghĩ: Hay là… mình cũng rơi vài giọt nước mắt nhỉ? Nhưng hôm nay cô dùng điện thoại hơi lâu, lúc này mắt có chút khô và rát.

Nghĩ vậy, Trần Hòa Nhan quay đầu, ngẩng lên nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình.

Dưới ánh đèn rực rỡ giữa màn đêm, giữa hai hàng lông mày của người đàn ông vẫn là vẻ lãnh đạm quen thuộc, thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt. Lúc này, ánh mắt anh cũng đang dừng trên sân khấu, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm dư thừa nào. Đây là dáng vẻ anh luôn giữ trước mặt người ngoài.

Dườn như cảm nhận được ánh mắt Trần Hòa Nhan đang nhìn mình, Tần Tuyển nghiêng đầu, hơi cúi người về phía cô. Khóe mắt khẽ giật, sắc lạnh giữa hai mày cũng theo đó dịu đi mấy phần. Anh nhẹ giọng nói mấy lời, nhưng vừa vặn bị một tràng nhạc từ sân khấu vang lên che mất, không thể nghe rõ.

Dù vậy, chỉ cần nhìn khẩu hình, Trần Hòa Nhan cũng đã hiểu anh đang hỏi: “Sao vậy?”

Trần Hòa Nhan sững người một chút, rồi khẽ lắc đầu với Tần Tuyển, ý bảo không có việc gì

Vẫn là thôi đi, cứ yên lặng đứng như thế này thì tốt.

Ánh mắt Trần Hòa Nhan một lần nữa trở lại sân khấu, nhìn Khương Hân như tiên nữ rơi lệ, cô không khỏi để tâm trí mình lạc trôi, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc mình kết hôn. Khi đó, cô một giọt nước mắt cũng không rơi, chỉ cười không ngớt.

Lúc ấy, cô cảm thấy mình đã khoác lên chiếc váy cưới đẹp nhất đời, trang điểm lộng lẫy nhất từ trước đến nay, sánh đôi cùng bạn trai khiến người ta phải ngưỡng mộ từ mọi phương diện, ngọt ngào mà bước vào hôn nhân. Đặc biệt hôm đó còn là một hôn lễ thế kỷ mà biết bao cô gái mơ ước, như bước ra từ trong mộng.

Cô chưa từng vui vẻ đến như thế.

Cho nên vào đúng ngày kết hôn, cô cười đến mức giống như một cô gái mập 500 cân đầy hạnh phúc.

Bố cô khi nắm tay dẫn cô vào lễ đường, vốn dĩ còn đang hồi hộp không biết làm gì cho phải vì trước mắt bao người mà lóng ngóng tay chân. Nhưng vừa thấy cô cười rạng rỡ suốt cả đoạn đường, ông cũng theo bản năng nhếch miệng cười theo, hai cha con mang theo nụ cười, người sau còn rực rỡ hơn người trước tiến vào lễ đường.

Đến đoạn trao nhẫn, khi Tần Tuyển cúi người hôn cô, thấy cô vẫn cứ ngốc nghếch cười không dứt, anh cũng không nhịn được mà bật cười khẽ. Sau đó hai người cứ như hai quả bóng bay xì hơi vì vui vẻ, nhìn nhau mà ngây ngô cười mãi không ngừng.

Không khí tại hôn lễ rất vui vẻ. Chủ yếu do cô dâu chú rể tỏa ra niềm vui rạng rỡ, khiến tất cả quan khách cũng theo đó mà cười vui vẻ. Khi hai bên cha mẹ bước lên sân khấu, bố mẹ Trần Hòa Nhan thấy 2 con đều cười tươi đến mức như “miệng dính mật,” lòng cũng cảm thấy phấn chấn và hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Dù Tần Chính Nguyên trong lòng nghĩ gì thì ông cũng phải giữ thể diện. Thấy mọi người đều vui vẻ phấn khởi, ông cũng cười theo khiến cho không khí thêm phần vui tươi. Tống Nghi Lam từ đầu đến cuối vẫn phản đối cuộc hôn nhân này dữ dội, nhưng cuối cùng cũng phải nhượng bộ. Nhìn cảnh kết hôn hoành tráng, dù không thật lòng vui vẻ, bà cũng phải mỉm cười nhẹ, kéo khóe miệng ứng phó với tình hình cùng Tần Chính Nguyên.

Còn lại duy nhất người khóc đỏ mắt chính là em trai Trần Hòa Nam. Người suốt ngày ồn ào phản đối, và cũng là người không muốn đám cưới này xảy ra.

“Tiểu Hân, đứa nhỏ này thật sự là có duyên với nhà ta,” bà Tống Nghi Lam dịu dàng nói, “Ta còn nhớ rõ lúc mới bốn tuổi, ở tiệc mừng thọ của lão phu nhân nhà Lưu, tôi đã chạm mặt con bé. Khi đó, con bé xinh đẹp như tuyết phủ, lại ngoan ngoãn đúng là một tiểu cô nương khiến ta nhìn mà mê mẩn. Đáng tiếc là ta lại sinh ra hai đứa con trai cứng đầu, chẳng có cô con gái nào làm tri kỷ cho ta.”

Bà mỉm cười, kéo Khươn Hân lại gần, giọng dịu dàng nói: “Tôi từng ôm con bé mà không muốn buông tay. Còn từng nói đùa rằng nhà tôi không có con gái nhưng lại có hai cậu con trai nhỏ. Sau này lớn lên thì con bé gả về nhà tôi làm con dâu. Không ngờ lời đùa ấy giờ đã thành sự thật. Đây chính là duyên phận mà ông trời đã định sẵn cho chúng ta.”

Lúc này trên sân khấu, tiếng khóc nhỏ lại rồi tạm dừng, Tống Nghi Lam cùng Khương Hân thân mật kéo tay nhau đứng chung một chỗ. Tống Nghi Lam cầm microphone, giọng nói dịu dàng, tay còn lại cầm một chiếc hộp nhỏ làm bằng nhung hồng tinh xảo.

Trần Hòa Nhan từ suy nghĩ quay trở lại, liên nhìn thấy Tống Nghi Lam với ánh mắt từ ái ôn hòa, mỉm cười nói với Khương Hân cùng cha mẹ Khương gia:
“Chờ Tiểu Hân gả về đây, từ nay chúng ta sẽ là một nhà, ông bà thông gia cũng có thể yên tâm. Về sau, tôi sẽ coi con bé như con gái của mình, đồng thời, đây là...”

Tống Nghi Lam nói xong, nhẹ nhàng buông ra kéo cánh tay Khương Hân, rồi đặt microphone sangg một bên. Bà mở chiếc hộp nhung hồng nhỏ trong tay ra, lấy ra một chiếc vòng tay trắng được làm từ ngọc. Bà đeo chiếc vòng ngọc đó lên cổ tay trái của Khương Hân, khiến không khí xung quanh mọi người đều hướng về chiếc vòng tinh xảo ấy.

Khương Hân nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, cảm nhận được sự mềm mại mượt mà và vẻ đẹp quý phái của nó, mặt hơi đỏ ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn mẹ.”

Tống Nghi Lam nhìn Khương Hân chăm chú, thấy cô ngước mắt nhìn chiếc vòng trên cổ tay, vẻ mặt vừa hài lòng vừa dịu dàng mỉm cười. Ánh mắt của bà tỏa ra sự yêu thương chân thành từ tận đáy lòng. Bà lại tiếp nhận micro, kéo tay Khương Hân vừa nói vừa cười:

“Đây là chiếc vòng tay được bà nội tặng khi mẹ cùng bố A Ngạn kết hôn. Cũng là chiếc vòng gia truyền dành tặng cho con dâu của nhà họ Tần. Ban đầu mẹ định chờ tới ngày hai con kết hôn mới trao, những nghĩ kỹ lại. Đây là chiếc vòng may mắn, mang ý nghĩa tốt lành, tặng sớm cho hai con để mong hai đứa luôn hạnh phúc, có thể cùng nhau tới đầu bạc răng long”

Khương Hân từ nhỏ đến lớn đã nhận được không ít món quý giá, chiếc vòng tuy tốt nhưng cũng không phải là cực phẩm hiếm có. Ban đầu cô coi đó như một món quà bình thường, nhưng nghe Tống Nghi Lam nói những lời này, trong lòng Khương Hân lại cảm thấy vừa ấm áp vừa có chút thụ sủng nhược kinh.

Trên sân khấu, tất cả mọi người đều nhìn nhau chăm chú, ánh mắt sắc bén như những con ong vò vẽ trong tổ, không bỏ sót một chi tiết nào. Ngay lập tức, có vài ánh mắt như vô tình, như cố ý quét về phía Trần Hòa Nhan.

Trần Hòa Nhan cũng cảm nhận được ánh mắt đó mang chút hài hước như xem kịch vui, nhưng sắc mặt của cô không có nhiều thay đổi, chỉ chớp mắt nhẹ nhìn lên sân khấu.

Vòng tay truyền cho con dâu Tần gia…

Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng nhiên một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô từ bên hông, cả người cô được ôm trong vòng tay ấm áp của người đàn ông. Trần Hòa Nhan dựa sát vào bờ ngực rộng rắn chắc đó, đột nhiên người đàn ông cúi đầu sát lại, hơi thở nóng bỏng mang theo chút mộc mạc thanh khiết phả nhẹ vào sau tai cô.

Người đàn ông thì thầm với giọng trầm ấm, âm thanh nhẹ nhàn vừa đủ cho cô nghe: “Chỗ anh có thư mời, thứ Sáu tuần sau có buổi đấu giá, chúng ta xem qua danh mục hàng đấu giá, có một chiếc Vòng tay pha lê cao cấp tím phỉ thúy. Lúc đó chúng ta cùng đi, nếu em thích thì có thể giành được nó.”

Trần Hòa Nhan không quay đầu lại mà chỉ nhẹ nhàng vỗ tay lên bàn tay đang đặt bên hông. Cô cũng không lạ gì vòng tay mấy thứ đó đâu. Ở nhà có cả một tủ đựng trang sức, tùy tiện lấy một món trong đó cũng giá trị hơn chiếc vòng Khương Hân đang đeo.

Cánh tay kia bị một đánh một cái vẫn bám lấy không buông. Anh vòng lên eo cô man theo chúc thân mật. Những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn tới, người đàn ông nhỏ giọn bên tai cô: “Được không? Bảo bối”

Trước mặt mọi người, Trần Hòa Nhan cảm thấy da mặt mình hơi nóng, muốn tránh né tên lưu manh này. Cô nghiêng đầu sang bên cạnh, hơi ngượng ngùng, giọng nói có chút nũng nịu oán trách
“...Anh làm gì vậy? Có nhiều người đang nhìn mà, em thật sự không cần vòng tay gì cả. Tay em nhỏ, cổ tay cũng mảnh, không phải vòng định chế thì mang lên trông không đẹp đâu.”

Tần Tuyển trầm thấp cười vài tiếng, cánh tay ôm chặt hơn quanh hông cô. Anh đứng sau lưng, thân hình cao lớn thẳng tắp chắn hết mọi ánh nhìn hướng về phía cô. Ở bên tai cô thấp giọng nói: “Vậy thì không mua vòng tay nữa. Anh nhớ có viên kim cương xanh rất lớn. Đợi đấu giá được rồi mang về, anh bảo người làm thành sợi dây chuyền có được không?”

Hơi nóng phả vào cổ Trần Hòa Nhan khiến cô ngứa ngáy, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà cong khóe miệng: “Vậy được rồi. Đến lúc đó đi đấu giá chúng ta cùng xem trước một chút.”

Đáp lại cô là tiếng cười nhẹ nhàng của người đàn ông mang chút vui vẻ.

Anh biết rõ cô gái của anh thật ra rất đơn giản. Chỉ cần một chút vui vẻ là đủ. Có lúc sẽ tức giận, có lúc buồn, cũng có lúc đùa giỡn nghịch ngợm. Nhưng không bao giờ vì chuyện nhỏ mà so đo với người khác hay ôm thù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play