Chiếc xe lướt đi êm ái như bay hướng thẳng về phía tiệc rượu ở khu Tây Giao.

Buổi yến hội dự kiến bắt đầu lúc 7 giờ tối, các khách mời sẽ lần lượt đến từ khoảng 6 giờ. Hai vợ chồng Trần Hòa Nhan tính toán kỹ càng, lên đường từ lúc hơn 4 giờ. Thời điểm đường phố vẫn chưa vào giờ cao điểm, tránh được cảnh khó chịu khi tắc đường.

Ban đầu, mọi thứ đã được sắp xếp rất suôn sẻ. Thế nhưng, giữa đường lại xảy ra chút trục trặc. Phía trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Toàn bộ con đường tắc nghẽn, kẹt cứng. Suốt gần 50 phút, toàn bộ làn xe đều tắc cứng khiến Trần Hòa Nhan sốt ruột đến mức tim đập thình thịch.

Càng tệ hơn, đúng lúc đó điện thoại cô reo liên tục, đều là từ mẹ chồng Tống Nghi Lam gọi đến. Ban đầu chỉ là hỏi han nhẹ nhàng vì sao vẫn chưa đến nơi, nhưng càng về sau giọng điệu trở nên lạnh băng, chất vấn gay gắt. Bà nhắc đến những vị khách quan trọng đã bắt đầu có mặt, ý tứ rõ ràng: cô đang làm hỏng mọi kế hoạch của bà...

Trần Hòa Nhan cố gắng giải thích rằng phía trước vừa xảy ra tai nạn giao thông, nên họ mới bị kẹt lại trên đường. Nhưng Tống Nghi Lam nào chịu nghe những lời giải thích ấy? Bà lập tức nâng cao giọng, giọng điệu trách móc xen lẫn bực tức:

"Cô chẳng bao giờ thực sự để việc của em cô trong lòng! Tôi đã bảo cô phải đến sớm nhưng cô cứ khăng khăng không chịu nghe. Có phải cô cố tình gây chuyện không?” 

Càng nói càng khiến người nghe cảm thấy áp lực đè nặng.

Tống Nghi Lam trách mắng mà không thốt ra một lời thô tục, giọng điệu vẫn giữ được phong thái của một phu nhân nhà hào môn. Thế nhưng mỗi lời nói cất lên dù không cao giọng nhưng lại càng thêm sắc bén vang lên mồm một giữa không gian yên tĩnh của khoang xe, truyền tới tai của Tần Tuyển. 

Ngay lúc Trần Hòa Nhan cảm thấy mạch máu trên trán mình đang giật thình thịch đến mức chỉ chực chờ đứt phựt ra, thì chiếc điện thoại trong tay cô bất ngờ bị người đàn ông bên cạnh lấy đi.

Vừa nghe thấy giọng Tần Tuyển cất lên, giọng nói sắc lạnh đầu dây bên kia bỗng dịu xuống. 

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính xe chiếu rọi lên khuôn mặt người đàn ông, tạo thành một mảng sáng chói chang khiến Trần Hòa Nhan không thể nhìn rõ ánh mắt của anh. 

Tần Tuyển chỉ chậm rãi lặp lại lý do kẹt xe mà cô đã nói, rồi chỉ sau vài câu ngắn ngủi rồi dứt khoát cúp máy.

Thế giới bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng. Chiếc điện thoại từ Tống Nghi Lam rốt cuộc cũng không còn reo lên nữa.

Trần Hòa Nhan cảm nhận những dây thần kinh căng như dây đàn từ nãy giờ đang dần thả lỏng. Cô khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào thành xe nghỉ ngơi, hàng mi dài khẽ rung trong ánh nắng chiều xuyên qua kính xe.

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp khẽ chạm nhẹ, nhẹ nhàng bao trùm lên mu bàn tay trái cô đang đặt bên hông. Từng ngón tay anh khép lại, dịu dàng bao trọn lấy cả bàn tay cô trong lòng bàn tay mình. 

Trần Hòa Nhan không mở mắt, cũng không rút tay về, chỉ lặng lẽ để mặc anh nắm lấy. Không một lời trao đổi, hai người cứ thế lặng yên trong khoảnh khắc ấm áp này, cho đến khi chiếc xe dừng hẳn trước sảnh tiệc sang trọng...

Cuối cùng vẫn là đến muộn một chút.

Khi Trần Hòa Nhan cùng Tần Tuyển bước vào sảnh tiệc, ánh hoàng hôn cuối ngày đã nhạt dần, hòa vào không gian ấm áp của buổi tối. Một số vị khách quan trọng đã đến trước, đang thong thả trò chuyện cùng Tống Nghi Lam và bố của Tần Tuyển là Tần Chính Nguyên.

Tống Nghi Lam vừa nhìn thấy con trai và con dâu cuối cùng cũng xuất hiện, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, cơn giận liền lập tức bốc lên. Nhất là khi trông thấy con dâu một tay kéo tay Tần Tuyển, một tay vén làn váy dài, dáng người cao gầy bước đi có phần chênh vênh giữa hoa viên trải cỏ, lúc nhanh lúc chậm, trông vừa vụng về vừa thiếu trang trọng, lửa giận trong lòng Tống Nghi Lam lập tức trỗi dậy.

Dù trên gương mặt vẫn còn giữ nụ cười đoan trang, dịu dàng tiêu chuẩn của một phu nhân hào môn, nhưng ánh mắt bà rõ ràng đã sắc bén hẳn lên.

Trò chuyện với khách được vài câu, Tống Nghi Lam liền lấy cớ xin phép, nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi sải bước hướng thẳng về phía hai vợ chồng đang đi đến.

Biết rõ bên cạnh vẫn còn có khách khứa lui tới, Tống Nghi Lam cố nhịn không phát tác, chỉ hơi cau mày, giọng nói căng như dây đàn khi nói chuyện với Trần Hòa Nhan:

“Đến giờ này mới tới? Con coi lời mẹ dặn như gió thoảng bên tai sao?”

Nhưng bà còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy con trai Tần Tuyển, bước lên một bước, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát chắn trước mặt Trần Hòa Nhan. Với vóc dáng cao lớn, vai rộng chân dài, Tần Tuyển khéo léo che chắn cho người phụ nữ phía sau một cách hoàn hảo. 

“Mẹ, là con bận việc ở công ty nên chậm trễ.  Nhan Nhan vốn định đến sớm, nhưng con nhất quyết bắt cô ấy đợi cùng đi. Trên đường lại gặp tai nạn, thành ra mới đến muộn.”

Tần Tuyển nói với giọng điềm đạm, bình thản đến mức không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng khi Tống Nghi Lam ngẩng đầu lên, lại thấy trong đáy mắt con trai đã sớm tối lại, ánh nhìn âm trầm khiến bà khựng lại một lát.

Tống Nghi Lam biết rõ tính nết đứa con trai do chính mình sinh ra. Tần Tuyển không giống bà, cũng chẳng giống Tần Chính Nguyên,       mà ngược lại, mang nét giống đến đáng sợ người bà luôn e dè: Tần lão gia tử. Nhất là vài năm trở lại đây, khí thế trên người hắn càng lúc càng giống, trầm ổn, lạnh nhạt, nhưng một khi đã ra tay thì không ai dám cản.

Một luồng khí nghẹn ứ trong lòng khiến Tống Nghi Lam cảm thấy vô cùng khó chịu. Ánh mắt bà lướt qua vạt váy của Trần Hòa Nhan đang thấp thoáng phía sau con trai, không khỏi trừng nhẹ một cái. Không cần nói cũng biết bà không vừa mắt. Bà vốn đã không quen nhìn dáng vẻ dịu dàng yếu ớt này của con dâu, nhất là cái kiểu chỉ biết dựa dẫm, chuyện gì cũng kéo Tần Tuyển ra chắn phía trước, khiến bà càng thêm khó chịu.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng lần nữa, Tần Tuyển đã bình thản nói tiếp, giọng điệu tuy mềm nhưng lại mang theo một tầng áp lực vô hình:

“Mẹ, con vừa bước vào đã thấy nhà dì Lâm cũng đến rồi. Mẹ và dì ấy bao năm không gặp, nhất định có rất nhiều chuyện muốn hàn huyên.”

Câu nói tưởng chừng như thuận miệng, nhưng lại không cho phép phản bác, giống như đang nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy bà ra khỏi tình huống này.

Trần Hòa Nhan vẫn đứng yên lặng phía sau Tần Tuyển, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giữ đúng lễ độ, không cãi lời, không phản ứng. Loại tình huống thế này, cô biết rõ càng nói càng sai, càng im lặng càng tốt. Có Tần Tuyển chắn phía trước, cô không cần ra mặt, cũng không nên ra mặt. Đối phó với một bà mẹ chồng như Tống Nghi Lam, càng nghiêm túc thì bà ta càng quyết liệt, càng được nước lấn tới.

Đúng lúc không khí có chút căng thẳng thì Tần Chính Nguyên từ phía sau bước tới, khéo léo kéo tay vợ ra phía ngoài: "Thôi nào, rõ ràng là do kẹt xe vì tai nạn, chuyện bất khả kháng mà. Trước mặt bao nhiêu khách khứa thế này, em cùng anh ra ngoài đón tiếp vài vị khách quan trọng đi."

Tống Nghi Lam bị chồng dắt đi mà không kịp phản bác, chỉ còn biết ngoảnh lại liếc Trần Hòa Nhan một cái đầy bực dọc, tiếng "hừ" lạnh lùng vang lên trước khi bà quay đi.

Đứa con trai lớn của bà từ nhỏ đã có chính kiến riêng, ngay cả người mẹ như bà cũng chẳng mấy khi can thiệp được. Năm đó nhất quyết đòi cưới bằng được cô gái xuất thân bình thường kia về làm vợ. Giờ đây, hôn nhân đã sắp tròn năm năm, mà bụng con dâu vẫn chẳng có động tĩnh gì. Cứ nghĩ đến chuyện này, lòng bà lại dâng lên nỗi bực dọc khó nguôi. Đứa cháu đích tôn mà bà mong mỏi bấy lâu, đến giờ vẫn chưa thấy đâu. 

Nhưng lúc này, Tống Nghi Lam bị lôi đi rồi, dù muốn trừng mắt nhìn về phía Trần Hòa Nhan cũng không thể làm gì.

Sau khi bà bị kéo đi, Trần Hòa Nhan nhẹ nhàng kéo tay Tần Tuyển, hướng về phòng nghỉ. Hai người còn phải chuẩn bị một phong bao lì xì thật dày để mừng Khương Hân nữa.

Bao lì xì là do Tần Tuyển nhờ trợ lý chuẩn bị từ sớm. Bên trong có gì, bao nhiêu tiền, Trần Hòa Nhan cũng không rõ ràng lắm. Dù sao, những việc như thế này xưa nay Tần Tuyển đều lo chu toàn, cô chỉ cần yên tâm mà đi theo là được. Cô rất hiểu tính cách chồng mình, một khi anh đã ra tay, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Khi hai người đến nơi, Khương Hân đang được một nhóm người vây quanh chúc mừng. Trông thấy vợ chồng Tần Tuyển đi vào, Khương Hân lập tức bước ra đón, ánh mắt lóe sáng đầy niềm vui. Sau khi nhận lấy bao lì xì do Tần Tuyển đưa, Khương Hân xúc động đến mức gần như rớm nước mắt, liền cất giọng ngọt ngào gọi: "Cảm ơn anh trai, cảm ơn chị dâu!” 

Âm thanh vừa mềm mại vừa lễ phép như chim hót khiến không khí thêm phần rộn ràng.

Trần Hòa Nhan liếc nhìn khung cảnh nhộn nhịp ấy, nhận ra Khương Hân đang bận rộn tiếp đãi khách khứa, khó lòng có thời gian trò chuyện với mình. Sau vài lời xã giao ngắn ngủi, nàng cùng Tần Tuyển lặng lẽ rời đi hướng về phòng nghỉ. Đêm nay, hai vợ chồng họ còn có một bữa tiệc quan trọng khác phải tham dự.

Nhà họ Tần vốn là một trong những gia tộc đỉnh cấp của giới thượng lưu. Còn Khương Hân xuất thân từ gia tộc họ Khương - một đại gia tộc lừng lẫy không kém. Là con gái út và cũng là ái nữ duy nhất của Khương lão gia - vị gia trưởng đương nhiệm Khương Hồng Thăng, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực trong gia đình.

Khi Khương Hân quyết định bước chân vào làng giải trí, cả gia tộc đã dành cho cô sự ủng hộ tuyệt đối. Chính với sự bảo bọc kỹ lưỡng, rất ít người biết được thân thế và bối cảnh thực sự của cô.

Dù Tần Ngạn và Khương Hân yêu nhau tự do rồi mới quyết định đính hôn, nhưng thực chất đây có thể xem là mối lương duyên trời định giữa hai gia tộc. Cả hai bên gia trưởng đều vô cùng hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Sự kết hợp giữa tập đoàn Tần thị và Khương thị đã gây chấn động lớn trong giới thượng lưu. Đó cũng là lý do đêm nay các nhân vật nổi bật ở khắp các lĩnh vực đều tụ hội đông đủ.

Dù là người của Tần gia hay Khương gia, ai nấy đều khéo léo tinh tế, Trần Hòa Nhan cũng chẳng cần phải quá bận tâm. Cô chỉ nhớ kỹ lời Tần Tuyển từng nói trước đó, rằng mấy đối tác hợp tác quan trọng sẽ có mặt, nên cô chỉ cần đi theo bên cạnh Tần Tuyển để cùng nhiệt tình tiếp đón là được.  

Những cuộc trò chuyện xã giao đầy tính toán nơi thương trường này vốn là chuyện quen thuộc với Trần Hòa Nhan. Nhưng có Tần Tuyển kề bên, nàng cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, thậm chí còn thoải mái hơn thường lệ.

Đến khoảng 7 giờ tối, các vị khách mời hầu như đã đến đông đủ, tiệc đính hôn chính thức bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play