Chương 3.1: Ăn cái gì bây giờ

Tô Thụy Hi đến bệnh viện vào buổi trưa, định truyền dịch xong rồi chiều về công ty làm việc. Bác sĩ khuyên cô nhập viện, nhưng dù đã làm thủ tục, cô hầu như chẳng ở lại bệnh viện.

Từ sáng, cô đã thèm phần cơm trứng chiên tối qua. Nhưng đường đi làm không tiện ghé bệnh viện, với lại Tôn Miểu nói 8 giờ sáng mới mở sạp. Nếu mua lúc 8 giờ rồi đi làm, chắc chắn muộn. Tô Thụy Hi là sếp, nhưng là kiểu sếp “cuốn” hết mình, luôn làm gương, sao có thể đến trễ?

Sáng nay, cô giúp việc chuẩn bị bánh mì chiên trứng và sữa, nhưng ăn vào, Tô Thụy Hi thấy chẳng ngon bằng canh trứng hoa tối qua. Bánh mì nhiều dầu, chỗ cháy khét, vị không ổn. Đến trưa, cô không chờ nổi, lái xe thẳng đến bệnh viện. Đậu xe xong, cô đi ngay đến xe đẩy.

Giữa trưa là giờ cao điểm, đáng ra phải đông khách, nhưng sạp Tôn Miểu vẫn vắng hoe. Tô Thụy Hi hơi ngạc nhiên. Với tay nghề thế này, ai ăn một lần chắc chắn thành khách quen như cô. Nhưng vắng khách nghĩa là không phải xếp hàng, cô bước nhanh đến sạp.

“Cô chủ, chị muốn một phần cơm trứng chiên với canh trứng, không ớt cay nha,” Tô Thụy Hi gọi.

Tôn Miểu đáp: “Hôm nay không có canh trứng đâu chị, hôm qua em làm từ nguyên liệu dư, tặng chị thôi.”

“Ồ, vậy được. Em cho chị một phần cơm trứng chiên, đóng gói nhé,” Tô Thụy Hi nói.

Tô Thụy Hi ở phòng đơn, định mang cơm về phòng bệnh để tiết kiệm thời gian. Tôn Miểu gật đầu, nhanh chóng làm một phần cơm trứng chiên, cho vào hộp, đưa từ phía sau xe đẩy. Tô Thụy Hi định quét mã trả tiền, nhưng Tôn Miểu nói: “Không cần đâu chị, hôm qua chị trả dư, phần này tính là đủ rồi.”

Nghe vậy, Tô Thụy Hi vẫn quét mã trên tấm bảng gỗ nhỏ: “Tay nghề của em đáng giá, hôm qua chị trả dư là hôm qua, hôm nay cứ tính đúng giá.” Tiếng “ting” báo 20 đồng vang lên, Tô Thụy Hi xách hộp cơm, rời đi.

Cô bước vội về phòng bệnh, bấm chuông gọi y tá để truyền dịch. Trong lúc y tá chuẩn bị, cô ngồi bên bàn nhỏ, mở hộp cơm, xúc một thìa, nhưng chưa kịp ăn thì y tá đến. Y tá đẩy xe dụng cụ, bên trong đã có sẵn thuốc và ống tiêm.

Thấy Tô Thụy Hi, y tá càm ràm: “Chị Tô, chị lặng lẽ chuồn khỏi phòng bệnh thế này làm bọn em hoảng muốn chết! May mà liên lạc được, không thì y tá trưởng mắng bọn em tơi bời rồi.”

Tô Thụy Hi cười nhẹ: “Biết sao được, công việc quan trọng mà…”

Y tá lẩm bẩm vài câu rồi thôi. Bác sĩ trưởng bảo “kệ cô ấy”, Tô Thụy Hi cũng ký giấy tự chịu trách nhiệm, y tá chẳng biết nói gì thêm. Cô ấy nhanh nhẹn tiêm thuốc, treo bình truyền dịch, nhưng trước khi rời phòng, tò mò hỏi: “Chị Tô, cơm trứng chiên chị mua ở đâu thế? Ngửi thơm quá trời!”

“Ngay cổng Nam bệnh viện, có một xe đẩy, chỉ bán cơm trứng chiên. Tìm dễ lắm,” Tô Thụy Hi đáp.

Y tá tròn mắt: “Chị nhớ rõ thế, chắc thích món đó lắm hả?”

Tô Thụy Hi “lên cơn” kiêu kỳ, mặt lạnh tanh, giọng hơi ngại: “Cũng bình thường thôi, không có gì đặc biệt.”

Y tá đi rồi, Tô Thụy Hi mới bắt đầu ăn. Trước khi cho thìa cơm vào miệng, cô vẫn nghi ngờ, liệu tối qua thấy ngon vì đói quá? Người đói bụng, ăn gì cũng thấy ngon. Hôm qua cô đói đến mức “trước ngực dán lưng”, chắc vì thế mới mê mẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play