Nhưng hôm nay, cắn miếng đầu tiên, cô biết ngay: không phải vì đói. Món này ngon thật sự! Tay nghề làm cơm trứng chiên này gợi nhớ đến một nhà hàng cao cấp cô từng ăn. Ở đó, một đầu bếp bậc thầy món Hoài Dương làm cơm chiên Dương Châu ngay tại chỗ, nguyên liệu xịn, kỹ thuật đỉnh cao, giá 1888 đồng/phần. Tô Thụy Hi thầm tính, không biết Tôn Miểu phải bán bao nhiêu phần cơm 20 đồng để được số tiền đó.
Nhưng lạ thay, cơm chiên Dương Châu đắt đỏ ấy chẳng ngon bằng cơm trứng chiên của Tôn Miểu. Trẻ thế, nấu ăn giỏi thế, sao lại ra vỉa hè bán cơm trứng chiên có 20 đồng?
Tô Thụy Hi ăn hết phần cơm nhanh chóng, lấy chai nước khoáng trong túi, uống vài ngụm. No nê, cô thấy thỏa mãn, nhưng vẫn thòm thèm. Nếu y tá hỏi lại món này ngon không, cô chắc vẫn tỉnh bơ: “Ừ, cũng tàm tạm thôi.”
Giờ cao điểm trưa qua, con phố sau bệnh viện trở nên vắng lặng. Tôn Miểu chỉ bán được một phần cơm trứng chiên cho vị khách nữ khiến cô ấy rung động. Nhìn số 20 đồng trong lịch sử giao dịch, Tôn Miểu thở dài. May mà hôm nay nấu ít cơm, không lo thừa.
Hệ thống trong đầu mắng: “Cô đúng là ký chủ phế vật! Hai ngày mà bán có hai phần. Tui biết ăn nói sao với hệ thống chính đây?” Tôn Miểu đáp: “Phế vật thì phế vật, có sao đâu, hệ thống. Hôm nay tôi bán được một phần rồi, cậu không phạt tôi rửa bát được đâu nhé!”
Hệ thống tức đến mức như muốn “nổ tung”. Đúng lúc đó, cô y tá được Tô Thụy Hi giới thiệu tìm đến. Xe đẩy của Tôn Miểu dễ tìm, đúng như Tô Thụy Hi nói. Cô y tá ló đầu nhìn, thấy giá 20 đồng/phần thì ngạc nhiên. Ý nghĩ đầu tiên: “Chẳng lẽ chị Tô hợp tác với chủ quán lừa tiền mình?” Nhưng nghĩ lại, không đời nào. Người ta ở phòng chăm sóc đặc biệt cả ngàn đồng/ngày, cần gì tham 20 đồng.
Phần cơm trứng chiên của Tô Thụy Hi thơm nức mũi. Cô y tá chẳng do dự, gọi: “Chị ơi, có xúc xích không? Thêm cái xúc xích nhé.”
“Không có đâu em, chỉ có cơm trứng chiên thôi,” Tôn Miểu đáp.
“Ờ… vậy chị cho em một phần, thêm chút ớt cay nha.”
“Ok luôn!” Tôn Miểu phấn khởi làm ngay. Khách thứ hai cuối cùng cũng tới! Cô y tá mặc đồng phục, khoác áo ngoài, rõ là người trong bệnh viện. Nếu lôi kéo được thành khách quen, mấy ngày sau sẽ có thêm một mối ổn định.
Tôn Miểu làm nhanh như chớp. Cơm trứng chiên vốn đơn giản, thêm ớt cay chỉ cần rắc chút ớt băm. Chưa tới năm phút, phần cơm đã xong, được đóng gói cẩn thận, đưa cho cô y tá. Cô y tá quét mã trả tiền, cầm hộp cơm rồi chạy biến.
Nhìn cô y tá vội vã đi, Tôn Miểu nghĩ làm y tá chắc khổ, giữa trưa mà chẳng có thời gian ăn uống tử tế. Cô y tá chạy về phòng nghỉ, mở hộp cơm, bắt đầu ăn. Thoạt nhìn bình thường, nhưng vừa đảo thìa, mùi thơm ngập mũi ùa ra, khiến cô mê mẩn. Cô đói lắm rồi. Làm y tá tưởng nhàn, cứ đứng ở trạm chờ, nhưng thực tế bận đến mức chân chẳng chạm đất. Cứ vài phút, bệnh nhân bấm chuông là phải chạy ngay. Một giờ thôi mà số bước trên WeChat tăng vọt.
Một ngày làm việc, người nhà tưởng cô đi leo núi. Chưa kể ca đêm, cả đêm gần như chẳng ngủ, lúc nào cũng thấp thỏm. Rồi còn “nghỉ trực” – nghe như nghỉ, nhưng chẳng đi đâu được, vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi lại làm.
Sáng nay bận túi bụi, cô y tá đói đến mức bụng réo inh ỏi. Giờ được miếng cơm trứng chiên thơm nức, cay cay, cô thấy cả người tỉnh táo. Phần cơm này ngon quá trời! Đúng lúc đang ăn ngon lành, một đồng nghiệp bước vào. Thấy cô ăn nhiệt tình, mùi thơm bay khắp phòng, đồng nghiệp tò mò: “Ăn gì mà thơm thế? Cho chị ngửi ké với!”
Cô y tá ngập ngừng, nhưng rồi hào phóng: “Cơm trứng chiên, chị muốn thử không?”
Trong phòng bệnh, Tô Thụy Hi cũng ăn xong phần cơm. Bụng no, cô thấy truyền dịch chẳng còn khó chịu. Vài tiếng sau, truyền xong, cô xách túi rời đi. Đến cổng Nam, cô nghĩ một lúc, quyết định ghé mua một phần cơm trứng chiên để tối ăn. Dù hâm lại chắc chẳng ngon bằng mới chiên, nhưng ít ra vẫn giữ được chút vị ngon.
Cô kén ăn, miệng khó chiều, công việc bận rộn, áp lực lớn, hiếm món nào khiến cô ưng. Nếu không vì thế, cô chẳng mua đồ nguội để hâm lại. Tô Thụy Hi bước về phía “Quán Ăn Di Động Miểu Miểu”, nhưng đột nhiên dừng lại. Ban đầu, cô tưởng mình đi nhầm, nhưng nhìn bảng hiệu, đúng là “Quán Ăn Di Động Miểu Miểu” không lẫn vào đâu.
Nhưng khác với buổi trưa, giờ trước sạp đông nghịt người. Một đám chen chúc, hàng dài phải xếp cả đoạn. Tô Thụy Hi hơi do dự. Xếp hàng, với cô, là việc tốn thời gian kinh khủng. Có thời gian này, cô đã lái xe về công ty rồi. Nhưng cô lại lăn tăn. Nghĩ đến tốc độ làm món siêu nhanh của Tôn Miểu, cô tự nhủ: “Thôi, với tay nghề đó, chắc chỉ một loáng là xong.”
Cuối cùng, sức hút của món ngon giữ chân cô. Cô thầm nghĩ: “Chờ một tẹo thôi. Nếu xếp mãi mà chưa tới lượt thì mình chuồn.”