Tác giả: Thủy Nguyệt
beta: AI
..
Cạnh hồ có một đình nhỏ, Ngọc Tần ngồi bên trong, mỉm cười dịu dàng nhìn Chu Trạch Vũ đang chăm chú dõi theo đàn cá dưới nước.
Thế nhưng, Ngọc Tần không biết rằng thật ra y không phải đang ngắm cá, mà là đang quan sát xem có người nào ở dưới nước hay không.
Bởi vì lúc nãy, Chu Trạch Vũ nhìn thấy mặt nước gợn sóng như thể có người đang bơi.
Tuy nhiên, y bị sự xuất hiện của Hoàng đế – Chu Tĩnh Dạ – cắt ngang.
Mẫu phi thấy hắn thì từ trong đình bước ra, cùng Chu Trạch Vũ hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
“Nhi nữ tham kiến phụ hoàng.”
Giọng Chu Tĩnh Dạ nhàn nhạt đáp “ Miễn lễ.”
Trong năm năm qua, y cũng từng gặp Chu Tĩnh Dạ vài lần, nhưng không nhiều.
Chu Trạch Vũ cũng giống như những cô công chúa khác, không được sủng ái, nhưng về phương diện ăn mặc và học hành thì vẫn được chu cấp đầy đủ.
“Phụ hoàng, bế con được không?” – vừa nói, y vừa dang tay về phía hắn đôi mắt long lanh ánh nước làm cho Chu Tĩnh Dạ có chút dao động.
Y hiểu vì sao dưới nước lại có bóng người rồi– đó là thích khách đến ám sát Chu Tĩnh Dạ.
Hắn hơi nhíu mày, nhưng không từ chối.
Khi Chu Trạch Vũ được bế lên, y lập tức thấy một bóng đen ở phía trên nóc đình.
“Phụ hoàng, có thích khách, một ở trên nóc đình, một ở hồ sen.”
Chu Tĩnh Dạ có chút bất ngờ cùng nghi hoặc nhưng vẫn hỏi:
“Thật không?”
“Thật, thật hơn vàng!” – y đáp chắc nịch.
Thấy y nói chắc chắn, hắn liền ra hiệu cho ám vệ. Thà tin lằm còn hơn bỏ sót.
Sau đó, hắn bế Chu Trạch Vũ cùng Ngọc Tần về Nhàn Vân Cung chờ tin của Tiểu Thuận Tử - thái giám đi theo hắn từ khi còn là hoàng tử.
Nghe quyết định ấy khiến Ngọc Tần có phần bất ngờ.
Nhàn Vân Cung.
Các cung nữ thấy bệ hạ đến cũng rất ngạc nhiên. Bình thường nếu muốn gặp cữu công chúa thì chỉ cần sai người truyền gọi, chứ chưa bao giờ đích thân tới.
Lúc này, Chu Tĩnh Dạ đang ngồi trước bàn, kiểm tra xem Chu Trạch Vũ luyện chữ ra sao.
“Không tệ! Chữ viết khá đẹp, vài chữ khó cũng viết rất khá.” Giọng điệu có phần tán thưởng.
Ngọc Tần ngồi bên cạnh, khiêm tốn nói:
“A Vũ vẫn còn thua xa các công chúa và hoàng tử khác, nhất là Đại công chúa. Nàng từ nhỏ đã có thiên phú về thư pháp và võ nghệ. So với nàng, A Vũ vẫn còn kém xa.”
Chu Tĩnh Dạ cười, nói:
“Vậy sao?”
Tức khắc, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Thế nhưng không được bao lâu, thái giám Tiểu Thuận Tử bên cạnh Chu Tĩnh Dạ bước vào, ghé tai hắn nói nhỏ điều gì đó.
Nghe xong sắc mặt của Chu Tĩnh Dạ liền âm trầm.
“ Ta còn có việc. Lần sau cùng Vũ Nhi ăn cơm.” Hắn xoa đầu Chu Trạch Vũ ròi quay người đi.