Tách trà trên tay đã nguội đi một nửa, nhưng không ai vội rót thêm. Cuộc trò chuyện tưởng như dừng lại ở ký ức xa xôi của một mùa hè Hạ Môn, lại đột ngột rẽ nhánh khi Tống Mặc Sâm nghiêng đầu, nhíu mày như vừa nhớ ra điều gì.
“Phải rồi,” anh nói, giọng mang vẻ châm chọc quen thuộc: “Tôi nghe nói đám cưới của cậu với Tô Lộ đã bị lùi vô thời hạn?”
Câu hỏi buông xuống nhẹ nhàng, nhưng không khí trong khoảnh khắc ấy chùng xuống hẳn.
Thẩm Kỳ Viễn đặt tách trà xuống, ánh mắt không nhìn vào ai, chỉ chăm chăm vào mặt bàn gỗ trơn láng. Một thoáng im lặng kéo dài, đến mức tiếng kim loại va nhẹ từ quầy pha trà phía xa cũng nghe rõ mồn một.
Kỳ Viễn khẽ cau mày: “Lại là Tô Lộ à…Không phải lùi.” anh đáp, giọng trầm và dứt khoát: “Chỉ là chưa thích hợp.”
Kỳ Viễn đặt chén trà xuống, giọng hờ hững: “Đừng gọi cô ấy là hôn thê. Là một thỏa thuận, không phải hôn ước.”
“Thỏa thuận?” Mặc Sâm phá lên cười: “Nghe lạnh lùng thật đấy. Vậy bao giờ ‘thỏa thuận’ ấy kết thúc?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT