Sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua lớp rèm lụa, tạo nên một không gian ấm cúng và yên bình tại quán trà "Tĩnh An". Mùi trà nhài thoang thoảng trong không khí, hòa quyện với tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng.
Thẩm Kỳ Viễn là người đến trước. Hôm nay anh mặc sơ mi trắng tinh, không cà vạt, khoác thêm áo măng-tô xám tro dài đến gối. Cổ tay trái đeo đồng hồ da, ngón tay sạch sẽ với móng được cắt gọn, ngồi thẳng lưng nhưng không căng thẳng.
Dáng vẻ ung dung ấy, hòa cùng nét mặt trầm tĩnh, khiến anh dễ dàng hòa vào không gian trà thất. Nhưng chính sự hòa nhã đó lại càng làm nổi bật khí chất anh - như một tách trà ô long ủ lâu năm, thanh nhưng không nhạt.
Thẩm Kỳ Viễn ngồi bên cửa sổ, tay xoay nhẹ tách trà, ánh mắt trầm tư. Anh đến sớm hơn dự định, có lẽ vì muốn tận hưởng chút tĩnh lặng trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện.
Cốc trà trước mặt đã vơi nửa, nhưng ánh mắt anh thì chưa từng thực sự rời khỏi mặt bàn. Không phải vì tâm trí đang nghĩ ngợi, mà là một thói quen. Khi một người sống đủ lâu với sự đề phòng, cả ánh nhìn cũng sẽ trở thành một kiểu che giấu.
Không lâu sau, Tống Mặc Sâm bước vào. Khác với sự kiệm lời thường thấy, hôm nay anh lại trông khá nhàn nhã. Vest nâu nhạt, cổ sơ mi mở hai nút, giày da bóng sáng. Dưới ánh sáng xiên qua cửa sổ, khuôn mặt có phần thư thái lạ lẫm.
Tóc vuốt ngược, lộ rõ vầng trán cao và ánh mắt vốn sắc sảo. Tống Mặc Sâm không điềm đạm như Kỳ Viễn, càng không mềm mỏng như kiểu đàn ông văn phòng. Anh là kiểu người giỏi nhảy múa trong mùi máu và tiền, nhưng hôm nay thật kỳ lạ lại mang mùi của gió.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play