Trịnh Sơn Từ cúi đầu nhìn mấy món đồ kia, tùy tiện chọn một món thôi cũng đủ trả cho hắn hai mươi năm bổng lộc. Hắn lắc đầu: “Ngươi cứ giữ lại mà dùng.”
Trong lòng hắn đang nhỏ máu, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ mà nhận châu báu của Ngu Lan Ý.
“Chúng ta sắp đi Tân Phụng huyện, đồ đạc mang càng ít càng tốt. Nếu ngươi muốn mang của hồi môn theo để dùng, ba bốn món là được rồi. Y phục và giày thì mang chừng bốn năm bộ, xuân hạ đã qua, chỉ cần mang y phục thu đông và giày phù hợp, thêm một ít vật dụng hằng ngày là đủ. Còn lại, đến Tân Phụng rồi thì bảo người ra chợ sắm bổ sung cũng không muộn.”
Trịnh Sơn Từ một hơi nói xong. Theo cách mang đồ như Ngu Lan Ý hiện tại, hắn thật sự lo dọc đường sẽ bị thổ phỉ dòm ngó. Tuy Đại Yến trị an còn tạm được, nhưng đi đường mà dẫn theo cả đoàn xe chất đầy đồ quý thế kia thì quá bắt mắt, không tránh khỏi khiến người khác nổi lòng tham.
Nghe đến đây, sắc mặt Ngu Lan Ý lập tức thay đổi.
“Chỉ mang bấy nhiêu sao đủ cho ta thay đổi chứ? Hơn nữa, ta không quen dùng những bộ trà cụ hay bát đũa khác. Huống hồ, đều có xe ngựa chở đi, cũng chẳng lãng phí gì. Ngươi hà tất phải tính toán kỹ như vậy? Dù sao ta cũng cùng ngươi đến Tân Phụng huyện, chẳng lẽ không thể dung túng cho ta thêm một chút sao?”
Trịnh Sơn Từ biết nói chuyện với Ngu Lan Ý về việc này là rất khó. Nhưng hắn cũng có thể hiểu được phần nào. Ngu Lan Ý là ca nhi được nuông chiều từ nhỏ trong phủ Hầu gia, không nỡ để lại những thứ này ở Thịnh Kinh, chỉ muốn đem theo bên mình. Nói cho cùng, với những món đồ kia y có tình cảm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT