Bộ lông Hạ Quất xù lên như một quả cầu, hoảng hốt lao về phía sau, trốn ngay sau lưng Thương Lục.

Nữ xác sống khựng lại, gầm gừ mấy tiếng nhưng chẳng hề để ý đến con mèo quýt nhỏ vừa lao đi. Nó tiếp tục bước những bước cứng nhắc, lang thang khắp cửa hàng.

Thương Lục hơi nheo mắt, cúi xuống nhìn con mèo nhỏ đang co rúm sau lưng mình. Hạ Quất nhẹ nhàng thở ra. Hóa ra chỉ cần ở cạnh người đàn ông này thì xác sống sẽ không phát hiện ra cô.

Cô cọ cọ vào chân Thương Lục, thở phào nhẹ nhõm, kêu một tiếng mèo yếu ớt.

Anh cúi người, bế cô lên, giơ ngang tầm mắt.

Đôi mắt tròn xoe đen láy của Hạ Quất nhìn anh đầy thắc mắc. Phía sau, cái đuôi vẫn còn đang dựng lên vì căng thẳng, vẫy qua vẫy lại.

Thương Lục bỗng bật cười, giọng nói mang theo một chút dịu dàng hiếm hoi: “Đừng lo, nhóc sẽ không sao đâu.”

Hạ Quất nhìn nụ cười của anh, nhưng chẳng hiểu sao sống lưng lại lạnh toát, lông trên người lại lần nữa xù lên.

Thương Lục quay đầu nhìn nữ xác sống đang lang thang trong cửa hàng. Dưới ánh sáng mờ ảo, tròng kính anh phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo.

Ngay giây tiếp theo, anh bất ngờ giơ tay, quăng thẳng con mèo nhỏ trong lòng về phía nữ xác sống.

“Meoooo!”

Hạ Quất kinh hãi kêu lên, vẽ thành một đường parabol giữa không trung, rồi đáp thẳng lên người con xác sống.

Bịch.

Cô rơi xuống đất. Cũng may chân đáp xuống vững vàng, không bị thương, nhưng nhìn chằm chằm vào nữ xác sống trước mặt, cô liền quay đầu bỏ chạy.

Thế nhưng mới vừa chạy được nửa bước, gáy đã bị một bàn tay túm chặt, nhấc bổng lên.

“Meo meo!”

[Anh bị điên à!]

Cô trừng mắt, giãy giụa trong tay anh, để lộ hàm răng nhỏ sắc bén, liên tục kêu gào đe dọa.

Cô đúng là có vấn đề mới tin tưởng người đàn ông này!

Thương Lục nhìn con mèo nhỏ trong tay, hoàn toàn không để tâm đến sự uy hϊếp không có tác dụng ấy. Anh lấy từ ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau vết máu bám trên bộ lông cam mềm mại.

Dù động tác của anh rất nhẹ nhàng, Hạ Quất vẫn không chịu yên. Cô liên tục giãy giụa, bốn chân không ngừng quơ quào, cố gắng dùng móng vuốt cào lên gương mặt anh.

Thương Lục rút tay về, nhìn vết cào dài trên mu bàn tay, khẽ nheo mắt.

Anh bóp nhẹ sau gáy Hạ Quất, hỏi: “Nhóc không nhận ra là xác sống không hề tấn công mình à?”

Hạ Quất sững người.

Cô giãy giụa một chút rồi dừng lại, bốn chân lơ lửng giữa không trung.

Thương Lục thả cô xuống đất, sau đó khẽ đẩy cô về phía nữ xác sống.

“Không tin thì thử đi.”

Hạ Quất có hơi do dự, nhưng cô biết, trong một thế giới đầy rẫy xác sống, trốn tránh mãi cũng không phải cách.

Cô cẩn thận bước từng bước nhỏ, dần rời xa Thương Lục.

Ở cạnh người đàn ông này có thể tránh bị xác sống tấn công, nhưng bù lại, cô có thể bị anh quăng vào chúng bất cứ lúc nào.

Còn lựa chọn nào tốt hơn không?

Cô nín thở, căng thẳng nhìn nữ xác sống trước mặt. Nếu thật sự có thể miễn nhiễm với xác sống khi biến thành mèo, thì ít nhất, cô cũng có khả năng tự bảo vệ bản thân.

Thương Lục quan sát từng bước đi của cô. Đôi tay anh khẽ động đậy, ánh mắt trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.

Hạ Quất đứng trước nữ xác sống, ngước đầu lên, sẵn sàng bỏ chạy ngay khi tình huống xấu xảy ra. Nhưng nữ xác sống hoàn toàn không để ý đến cô, chỉ tiếp tục bước đi.

Cô thở phào, mặt mày trở nên rạng rỡ.

Cô khéo léo né bước chân của nữ xác sống, quay đầu nhìn về phía Thương Lục. Quả nhiên, anh không hề nói dối.

Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, người đàn ông kỳ lạ này đã liên tục phá vỡ nhận thức của cô về thế giới này.

Thương Lục chậm rãi bước đến, rút một sợi dây da từ giá hàng bên cạnh, trói chặt nữ xác sống vào kệ hàng cố định trên tường. Sau khi kéo mạnh vài cái để kiểm tra độ chắc chắn, anh giật lấy tấm rèm thử đồ, quăng lên đầu Hạ Quất.

“Khoác vào, biến lại xem.”

Hạ Quất chợt hiểu ra mục đích của anh. Cô cắn lấy mép rèm, kéo lê vài bước, tạo khoảng cách an toàn với nữ xác sống bị trói, sau đó dùng chân trước túm lấy vải, quấn quanh cổ.

Ngay lập tức, bóng dáng con mèo nhỏ biến mất, thay vào đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài buông rối.

Ngay khoảnh khắc đó, nữ xác sống bỗng trở nên điên loạn, điên cuồng gầm rú, cố gắng lao về phía Hạ Quất. Kệ hàng rung lên dữ dội, nhưng dù giãy giụa thế nào, nó vẫn không thể thoát ra.

Bên ngoài cửa hàng, những con xác sống khác bị âm thanh thu hút, lục tục kéo đến.

Hạ Quất lập tức biến lại hình dạng mèo.

Nữ xác sống đang phát điên bỗng dừng lại, đám xác sống bên ngoài cũng gầm gừ tản ra.

Cô ngồi xổm trên đất, vểnh tai, khẽ thở dài như một con người.

Thương Lục bước đến, cúi xuống ôm cô lên, nhẹ nhàng gãi gãi cằm cô, sau đó nhìn vào dãy quần áo phía sau: “Chọn đồ đi.”

Một cửa hàng thời trang rộng lớn, tha hồ mà lựa chọn. Hạ Quất hơi lười nhưng vẫn cố chọn hai bộ quần áo rộng rãi, tiện lợi.

Thương Lục lục lọi trong kho, tìm được một chiếc ba lô, nhét quần áo vào rồi đeo lên vai. Anh xách theo chiếc vali bạc của mình, nhìn cô.

“Đi thôi.”

Hạ Quất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh. Khi đi ngang qua nữ xác sống bị trói, cô không nhịn được mà liếc thêm mấy lần.

Thương Lục dừng bước, cúi đầu nhìn cô: “Sợ à?”

Hạ Quất không trả lời.

Đương nhiên là sợ. Không phải ai cũng có thể bình tĩnh đối diện với xác sống như anh đâu.

Thương Lục đột nhiên đặt vali xuống.

Ngay khi cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh đã giơ tay lên. Một con dao phẫu thuật sắc bén lặng lẽ xuất hiện giữa các ngón tay.

Hạ Quất trợn tròn mắt.

Cô còn chưa kịp nhìn thấy anh rút dao từ đâu ra, thì Thương Lục đã bước lên, lưỡi dao lạnh lẽo cắm thẳng vào thái dương nữ xác sống.

Không một giọt máu văng ra.

Anh bình tĩnh rút dao ra. Máu bẩn chảy xuống thành một đường mảnh, nữ xác sống không kịp rên lên một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, hoàn toàn bất động.

Thương Lục vung mạnh tay, hất văng vết máu còn vương trên lưỡi dao, sau đó cất nó đi.

Anh cúi đầu nhìn Hạ Quất, ánh mắt rất bình tĩnh: “Chỉ cần nhóc ở bên tôi, tôi sẽ bảo vệ nhóc.”

Hạ Quất nín thở, sững người nhìn người đàn ông vừa lên tiếng trấn an mình.

“Meo!”

[Anh hùng, nhận tôi làm đệ tử với!]

Cô lập tức lao tới, ôm chặt lấy cổ anh.

Thương Lục xoa xoa đầu cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Miễn là nhóc ngoan ngoãn nghe lời.”

Hai người rời khỏi cửa hàng quần áo. Lúc này trời đã về chiều. Cả con phố ngập tràn xác sống lang thang vô định, chẳng còn thấy bóng dáng một con người nào. Xung quanh toàn là cảnh tượng hoang tàn, máu đọng khắp nơi. Đến cả ánh hoàng hôn phía xa cũng phớt sắc đỏ, nhuộm cả bầu trời thành một màu chết chóc.

Hạ Quất nằm rạp trên vai Thương Lục, buộc mình phải thích nghi với hiện thực.

Thế giới đã thay đổi. Cô vô tình xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, trở thành nữ phụ độc ác, thì chỉ có thể cố gắng sống sót trong tận thế mà thôi.

Nhưng nghĩ đến người đàn ông bên cạnh, cô bỗng cảm thấy tương lai tươi sáng hơn nhiều.

Thật may mắn khi người này thích mèo. Trong nguyên tác không có ai sở hữu năng lực biến thành mèo như cô, có lẽ đây là dị năng độc nhất.

Xem ra, nữ phụ phản diện cũng có hào quang riêng của mình.

Thương Lục vẫn tiếp tục bước đi, đôi mắt sắc bén không ngừng quan sát xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Hạ Quất đoán rằng anh muốn kiếm một chiếc xe, thức ăn và nước uống, hoặc ít nhất là chỗ nghỉ chân qua đêm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play