Sống trong thế giới này quá nguy hiểm. Ban đầu cô còn mong mình có được một dị năng mạnh mẽ để sinh tồn. Nhưng giờ nghĩ lại…
Biến thành mèo thì có ích lợi gì ngoài việc đi làm trò đáng yêu với lũ xác sống chứ?
“Khó quá đi mất…”
Thương Lục liếc nhìn Hạ Quất đang ôm một bụng tâm sự, giọng điệu bình thản: “Biến lại đi, chúng ta phải đi rồi.”
Ánh mắt Hạ Quất nhìn sang người đàn ông trước mặt, bỗng chốc sáng lên.
Người này có khí chất mạnh mẽ, phong thái đĩnh đạc, lại sở hữu sức mạnh đáng gờm. Quan trọng nhất là, anh đối xử với cô cũng không tệ. Nếu vậy, hay là cô cứ đi theo anh đi?
Chờ đến khi tìm được nơi trú ẩn an toàn rồi tính tiếp. Xem xét xem có nên tiếp tục đồng hành hay tách ra tự tìm cách sống sót.
Nghĩ đến đây, cô lập tức nảy sinh ý định làm quen: “Tôi là Hạ Quất, còn anh tên gì?”
Thương Lục liếc nhìn cô một cái: “Thương Lục.”
Thượng Lư? Chẳng lẽ là nam chính Tần Thượng Lư sao?
(Thương Lục và Thượng Lư đồng âm.)
Hạ Quất sững sờ, nhưng lại thấy có gì đó không đúng lắm.
Trong nguyên tác, Tần Thượng Lư là một chàng trai cao ráo, điển trai, trọng nghĩa khí. Khi đại dịch xác sống bùng nổ, anh ta đang chơi bóng cùng các anh em trong đội bóng rổ. Cả nhóm thanh niên kéo nhau chạy trốn khỏi trường, định tiến về vùng ngoại ô. Nhưng suốt quãng đường trốn chạy, thương vong nặng nề. Tần Thượng Lư cũng bị xác sống cắn, hôn mê một thời gian rồi thức tỉnh dị năng hệ lôi cực kỳ đáng sợ.
Lúc cả nhóm lẩn trốn trong thành phố, họ tình cờ gặp nữ chính Lâm Tiểu Mạn.
Cô ấy vốn sống ở thành phố Lâm Giang. Lúc đại dịch nổ ra, cô ấy đang trên đường đi mua đồ thì vô tình đυ.ng trúng một con xác sống. Thế là cô ấy phải chạy trốn khắp nơi, cuối cùng nhờ cơ duyên mà gặp được nhóm của Tần Thượng Lư và gia nhập cùng họ.
Đáng nói là, trong nguyên tác, Tần Thượng Lư, Lâm Tiểu Mạn và nhân vật Hạ Quất đều là bạn học đại học. Cô còn là bạn gái cũ từng cắm sừng Tần Thượng Lư, trong khi Lâm Tiểu Mạn lại thầm yêu anh ta từ lâu.
Cô bỗng muốn chết quách đi cho rồi.
Xuyên vào tiểu thuyết, lại nhập vai nhân vật nữ phụ độc ác từng phản bội nam chính? Còn ngày tháng yên ổn mà sống không? Từ giờ cô có nên tránh xa các nhân vật chính không nhỉ?
Hạ Quất lén lút liếc nhìn Thương Lục. Lúc mới gặp, anh không hề nhận ra cô. Dị năng cũng chưa rõ có phải hệ lôi hay không. Nhìn tình hình này, có lẽ anh không phải Tần Thượng Lư.
Tốt rồi, vậy thì chẳng có gì đáng lo nữa.
Cô chớp chớp mắt, buông lỏng tinh thần. Người này thích mèo, mà dị năng của cô là biến thành mèo. Có lẽ khi ở chung cũng không tệ lắm.
Biến đi biến lại vài lần, Hạ Quất cũng quen dần. Cô chớp mắt một cái, cơ thể lập tức thu nhỏ, bò ra khỏi chăn. Bộ lông rối bù, trông chẳng khác nào một chú mèo con vừa ngủ dậy.
“Meo! Meo meo?”
[Anh nói đi, chúng ta sẽ đi đâu?]
Thương Lục nhìn con mèo xù lông trước mặt, không nhịn được mà đưa tay vuốt lại lông cho cô.
Sau đó, anh lấy ra một chai thủy tinh vuông vắn cỡ lòng bàn tay, bên trong có chất lỏng màu xanh nhạt.
Anh mở nắp, ngửa cổ rồi xịt khắp người mình.
Hạ Quất trố mắt nhìn anh, sững sờ khi thấy anh ta tỉ mỉ xịt từng chút một, từ đầu đến chân đều không bỏ sót. Trong không khí thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, mát lạnh.
Không phải chứ?
Tận thế rồi mà còn xịt nước hoa?
Muốn thơm nức mũi để bị xác sống xơi tái hay sao?
Xịt xong, Thương Lục cất chai vào vali, tháo kính lau qua rồi đeo lại. Sau đó, một tay ôm Hạ Quất, tay kia xách vali, thẳng bước ra cửa.
Hạ Quất bất chợt giãy giụa, móng vuốt chỉ về phía chiếc váy trên sàn.
“Meo meo!”
[Váy của tôi!]
Lỡ đâu cô xúc động mà biến lại thành người thì sao? Cô không muốn khỏa thân chạy rông lần nữa đâu!
Thương Lục im lặng trong chốc lát, không biết nghĩ gì mà khẽ vỗ vỗ lên người cô trấn an.
“Bộ đó bẩn rồi, đợi tìm được tiệm quần áo, cô chọn bộ khác mà mặc.”
Nghe vậy, Hạ Quất ngoan ngoãn thu lại móng vuốt, im lặng rúc vào lòng anh. Cô lại ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông này.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da sáng bóng. Ngay cả lúc đối mặt với xác sống ăn thịt người, trên tay cũng chẳng cầm theo vũ khí.
Anh rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra thế?
Hạ Quất lại nhìn xuống con xác sống bị hạ gục trên sàn. Vừa nãy cô còn bận biến hình, nên không thấy rõ Thương Lục ra tay thế nào.
Lòng cô rối bời, nhưng ngay khi bước ra ngoài, cô liền hóa đá tại chỗ.
Khắp đường phố đều là xác sống lảng vảng, thế nhưng chúng lại chẳng hề chú ý đến họ.
Thậm chí, một con xác sống dị dạng chỉ cách nửa mét cũng không có chút phản ứng.
Hạ Quất cố nén sự ghê tởm và hoảng sợ, quan sát xung quanh, rồi sực nhớ lại chuyện lúc trước. Khi Thương Lục kéo xác sống về, chúng cũng chẳng hề có phản ứng gì với anh.
Cô ngẩng lên nhìn gương mặt bình tĩnh của Thương Lục. Lẽ nào… đây là dị năng của anh? Có thể làm xác sống không nhận ra họ?
Bảo sao anh tự tin đến thế.
Thương Lục cúi xuống nhìn con mèo nhỏ trong tay. Đôi mắt tròn xoe lấp lánh, không chớp lấy một lần mà cứ chăm chú nhìn anh.
Khóe môi anh nhếch nhẹ, ánh mắt thoáng ý cười. Sau đó, anh quét mắt nhìn xung quanh, rẽ vào một cửa hàng thời trang.
“Tự chọn lấy một bộ đi.”
Hạ Quất lập tức nhảy xuống đất, chạy vào trong. Vừa đi, cô vừa quay lại nhìn anh.
Cô có cảm giác rằng… khi cô ở trong hình dạng mèo, Thương Lục sẽ dịu dàng với cô hơn. Dù nụ cười của anh vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng không còn lạnh lùng nữa.
Thương Lục đi theo sau, vì cao hơn Hạ Quất rất nhiều nên anh có thể quan sát xa hơn. Khi họ đi qua khu vực thử đồ, bỗng nhiên, rèm phòng thay đồ rung lên dữ dội.
"Quay lại!" Anh đột ngột lên tiếng.
Hạ Quất ngơ ngác nhìn anh, trong mắt đầy khó hiểu.
Ngay giây tiếp theo, rèm phòng thay đồ bị xé toạc.
Một nữ xác sống gào rú, lao thẳng về phía cô.
Hạ Quất trợn tròn mắt, lông toàn thân dựng đứng!