Hạ Quất chui ra khỏi đống vải bừa bộn, ngơ ngác nhìn xung quanh.
[Hả? Sao người đàn ông này lại cao to thế này?]
Một con mèo nhỏ ngồi xổm trên sàn, đôi mắt tròn xoe đen láy ngước nhìn người đàn ông trước mặt, cực kỳ tò mò.
Cô cúi xuống nhìn hai chân trước phủ đầy lông mềm mại của mình, bàng hoàng không nói nên lời.
[Hai chân mèo màu cam.]
Hạ Quất vô thức giơ hai chân lên, đệm thịt hồng nhạt xòe ra, mấy cái móng vuốt sắc bén cũng nhẹ nhàng nhô ra ngoài.
Thương Lục đứng trước mặt cô khẽ sững người. Con mèo nhỏ vẫn còn đang nghiên cứu đôi chân trước của mình, bàn chân mềm mại cứ xòe ra trước mặt anh, trông vừa đáng yêu vừa khiến người ta muốn chạm vào.
“Cô biến thành mèo rồi.”
Giọng anh trầm ổn, mang theo chút ý vị dịu dàng hiếm thấy. Anh cúi xuống bế con mèo nhỏ lên, đi thẳng vào phòng tắm, đứng trước gương.
Hạ Quất tròn mắt nhìn chính mình trong gương. Cô vốn là một cô gái xinh đẹp, ngay cả khi biến thành mèo vẫn là một bé mèo đáng yêu.
Đôi mắt tròn to đen lay láy, trên khóe mắt có hai vệt lông nhạt, trông chẳng khác gì đường kẻ eyeliner tự nhiên. Đôi tai nhỏ dựng thẳng lên, cái đuôi khẽ vẫy theo nhịp, khuôn mặt bầu bĩnh, vừa ngước lên đã thấy dễ thương.
Thương Lục nhẹ nhàng nâng chân trước của cô lên, vẫy vẫy trong gương: “Cũng tròn trịa phết.”
Mười con mèo quýt thì chín con béo ú, con còn lại... cũng không ngoại lệ.
Hạ Quất thở dài, khả năng đặc biệt này của cô đúng là vô dụng hết sức. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cất giọng.
“Meo meo.”
[Thả tôi xuống.]
Vừa dứt lời, Hạ Quất lập tức trợn tròn mắt, nhanh chóng giơ chân trước lên che miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thương Lục khẽ cười, ánh mắt nhìn hình ảnh phản chiếu con mèo quýt nhỏ bé với đôi mắt to tròn và bàn chân trước đang che miệng trong gương.
Anh không thể tin nổi là mình lại có thể nhìn ra được sự ấm ức từ trong đôi mắt ấy.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Cũng đáng yêu đấy.”
Hạ Quất bĩu môi, trong lòng đầy bất mãn.
Biến thành mèo thì có gì hay ho, đáng yêu rồi thì làm được gì? Dùng để dụ dỗ lũ xác sống à?
Cô thử hồi tưởng lại cảm giác lúc biến thân, chuẩn bị thử trở lại hình dạng cũ. Nhưng khi nghĩ đến chuyện Thương Lục vừa ung dung dắt một con xác sống vào nhà, sau đó thẳng tay xử lý nó mà không cần chớp mắt, cô lại thấy hơi chột dạ.
“Meo!”
Cô đập chân trước lên mu bàn tay anh. Ngay lập tức, một làn sương mờ lan tỏa, bóng dáng con mèo quýt nhỏ biến mất, thay vào đó là một cô gái có dáng người mảnh mai, mái tóc dài xoã tung hơi rối.
“Buông tôi ra.”
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Cảm giác lớp lông mềm mại bỗng chốc biến thành làn da trơn mịn, Thương Lục lập tức buông tay, lùi lại hai bước, ánh mắt hơi dời đi.
“Cô thích khỏa thân à?”
Hạ Quất đột nhiên sững người, cúi đầu nhìn xuống…
Cô tròn mắt kinh hoàng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
[Chết tiệt!]
Không một mảnh vải che thân, cô lập tức trở lại hình dạng mèo, cuộn tròn trên sàn nhà, hai chân trước che kín mặt, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Thương Lục nhìn con mèo quýt nhỏ đang vùi mặt vào chân trước, dáng vẻ chỉ muốn chết quách đi cho xong, bỗng dưng không nhịn được mà xoa đầu cô một cái.
“Cô mới thức tỉnh dị năng, khả năng kiểm soát vẫn chưa ổn định. Cảm xúc kích động sẽ ảnh hưởng đến quá trình biến đổi. Cô phải học cách kiểm soát nó.”
Hạ Quất ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh.
Thương Lục không cười, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn nhiều so với khi cô mới vào nhà.
Anh đứng dậy, quay về giường thu dọn đồ đạc, vừa làm vừa nói: “Từ giờ cô cứ đi theo tôi, nhưng phải ở dạng mèo.”
Hạ Quất khó chịu, nhưng vẫn đứng dậy, chậm rãi bước đến bên giường. Khi đến nơi, cô ngước nhìn chiếc giường cao hơn mình gấp mấy lần, dùng sức nhún một cái rồi nhảy phóc lên.
Thương Lục vẫn đang thu dọn chiếc vali bạc mà anh luôn mang theo bên mình. Hạ Quất tò mò nhìn vào, bên trong có đủ loại ống nghiệm nhiều màu sắc, mấy món thiết bị phức tạp và cả chiếc laptop anh vẫn dùng để ghi chép.
Anh hoàn toàn không che giấu, cứ để mặc cho cô nhìn vào những thứ bí mật đó, như chẳng hề quan tâm đến việc cô có thể phát hiện ra điều gì đó.
Hạ Quất yên lặng quan sát anh. Hàng mi anh rất dài, nước da trắng, sống mũi cao, môi nhạt màu, cả người toát lên vẻ thư sinh nhã nhặn.
Chiếc kính gọng vàng khiến anh trông giống một người trí thức hiền lành, nhưng cô biết rõ, anh không đơn giản như thế.
Người đàn ông này rất kỳ lạ. Dù đối diện với thế giới đầy rẫy xác sống, anh vẫn giữ được sự bình tĩnh không ai sánh kịp. Thậm chí còn hiểu rất rõ về dị năng, đặc biệt là sự hứng thú kỳ quặc của anh với vết thương của cô.
Hạ Quất nhớ lại khoảnh khắc gặp anh trong hành lang thoát hiểm. Khi đó, anh vẫn ung dung rời đi, trên tay thậm chí không có bất kỳ vũ khí nào.
Từ khi đại dịch xác sống bùng nổ đến nay, anh là người đầu tiên mà cô gặp có thể giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối như thế.
Cô chui vào trong chăn, cuộn người lại. Một lúc sau, chăn hơi phồng lên, một mái tóc dài rối bời thò ra khỏi mép chăn.
Cô lưỡng lự, rồi lên tiếng: “Anh cố ý dụ xác sống vào đây, chỉ để ép tôi kích hoạt dị năng, đúng không?”
Thương Lục nhìn cô một cái, không đáp.
Hạ Quất im lặng, nhưng đã hiểu rõ câu trả lời.
Cô thở dài, ánh mắt trở nên u ám.