Thương Lục nhíu mày, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn. Đột nhiên, anh ta cúi xuống nắm lấy chân phải của Hạ Quất, tỉ mỉ quan sát.

Hạ Quất sững người, mất thăng bằng ngã ngửa xuống giường.

Cô trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt.

Thương Lục mặt không đổi sắc, ngón tay lướt nhẹ trên vùng da gần vết thương, bình tĩnh xem xét.

“Buông tôi ra!” Hạ Quất giận dữ, đến nước này mà còn giở trò à?

Cô định rụt chân lại, nhưng Thương Lục giữ chặt lấy cổ chân cô, không hề nới lỏng.

“Đừng động đậy.” Anh nghiêm giọng.

Anh động chạm cô mà cô không được phản kháng à?

Hạ Quất nghiến răng, cố giãy ra nhưng không thành.

Thương Lục áp sát hơn, cúi xuống xem xét vết thương: “Vết cắn của cô đang hồi phục.”

Dấu răng dữ tợn không còn rỉ máu nữa, máu đông lại tạo thành một lớp màng mỏng. Vùng da thâm đen quanh vết thương cũng đang nhạt dần.

Anh nheo mắt, lặng lẽ quan sát Hạ Quất rồi đột nhiên thả chân cô ra.

Sau đó Thương Lục mở chiếc cặp kim loại bên cạnh, lấy ra một chiếc laptop nhỏ.

Màn hình phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo lên gương mặt anh. Chiếc kính gọng vàng khẽ sáng lên, che khuất ánh nhìn. Nhưng trên môi anh lại nở một nụ cười đầy hứng thú: “Không biết cô sẽ thức tỉnh dị năng gì đây.”

Hạ Quất ngơ ngác, cô vừa định hỏi lại thì bỗng tim nhói lên một cơn đau quặn thắt.

Cơn đau lan khắp cơ thể, dữ dội như có thứ gì đó đang nghiền nát từng tế bào trong người cô.

Đầu óc cô ong ong, đau đến mức như có búa tạ giáng mạnh xuống từng đợt.

Cô ôm đầu, toàn thân run rẩy, cơ thể không ngừng co giật.

Chiếc váy trắng bị xốc lên khi cô lăn lộn trên giường. Nhưng lúc này Hạ Quất chẳng buồn quan tâm nữa, chỉ cảm thấy cơ thể mình như đang bị xé ra từng mảnh rồi ráp lại.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô chỉ kịp nghĩ người đàn ông kỳ quặc này nói không sai.

Thương Lục cúi nhìn đồng hồ, sau đó ghi lại dữ liệu vào laptop.

Thời gian bắt đầu thức tỉnh dị năng: 5 giờ 23 phút chiều.

Hạ Quất đã hôn mê, gương mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra như tắm.

Biểu hiện này cho thấy quá trình trao đổi chất trong cơ thể cô đang diễn ra cực kỳ mạnh mẽ.

Ánh mắt Thương Lục lướt qua vết thương trên chân cô. Quả nhiên, vết cắn đã biến mất. Làn da mịn màng, không hề để lại một dấu vết.

Anh mở cặp, lấy ra một ống tiêm nhỏ rồi nhẹ nhàng cắm vào tĩnh mạch của cô. Ống tiêm bắt đầu rút máu tự động.

Trong giai đoạn thức tỉnh dị năng, cơ thể sẽ có khả năng tự phục hồi cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng sau khi quá trình này kết thúc, dù có nâng cấp dị năng bao nhiêu lần cũng không thể đạt được mức độ phục hồi như vậy nữa. Ngoại trừ những người có dị năng chữa trị.

Thương Lục nhấc ống tiêm đầy máu ra, cẩn thận cất vào cặp. Anh cần tìm ra nguyên nhân đằng sau khả năng phục hồi mạnh mẽ này.

Hạ Quất khẽ rên lên một tiếng, đôi mắt mở ra trong vô thức.

Thương Lục lại nhìn đồng hồ, tiếp tục ghi chép dữ liệu.

Rồi anh quay sang, ánh mắt đầy tò mò nhìn cô gái vừa tỉnh dậy: “Cảm thấy khát không?”

Tầm nhìn mờ mịt của Hạ Quất dần trở nên rõ ràng.

Cô chớp chớp mắt, phát hiện thị lực của mình tốt hơn trước rất nhiều.

Lúc này cô đang nằm trên giường, còn Thương Lục vẫn ngồi đó bình thản nhìn cô.

Từ góc độ này, cô có thể thấy từng hoa văn mảnh khảnh trên gọng kính của anh ta.

Cô chống tay ngồi dậy, cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh tựa như cô có thể một đấm hạ gục cả một con xác sống.

Nhưng cổ họng khô rát như bị thiêu đốt.

Cô nuốt nước bọt, khẽ gật đầu.

Thương Lục đứng dậy, đi vào phòng tắm. Một lát sau, anh quay lại đưa cho cô một ly nước.

Hạ Quất lập tức đón lấy, ngửa cổ uống cạn, thoải mái thở ra một hơi dài.

Uống xong rồi, cô mới đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Cô nhìn chằm chằm vào ly nước, giọng khàn khàn: “Đây là… nước máy?”

Thương Lục hờ hững nhìn cô.

Chứ cô nghĩ còn loại nước nào khác trong tận thế này?

Hạ Quất cạn lời.

Thôi kệ, giờ đâu còn kén chọn được nữa.

Thương Lục nhìn cô, nụ cười trên môi sâu hơn một chút.

“Bây giờ, để tôi xem dị năng của cô là gì nào.”

Hạ Quất hít sâu, nhắm mắt, cố gắng tập trung.

Cô siết chặt tay, dồn sức.

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Mặt đỏ bừng.

Không có gì xảy ra.

Hạ Quất mở mắt, đầy hoài nghi. Theo như nguyên tác, sau khi bị xác sống cắn trong vòng một giờ cơ thể sẽ đau đớn dữ dội, rơi vào trạng thái hôn mê. Khi tỉnh dậy, dị năng sẽ thức tỉnh.

Tại sao cô vẫn chưa có dị năng? Đáng lẽ bây giờ cô phải thức tỉnh rồi chứ?

Thương Lục nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Anh nghiêng tai lắng nghe một lúc rồi đột nhiên nói: “Bên ngoài hành lang không còn xác sống nữa.”

Hạ Quất không hiểu ý anh, nhưng cũng vô thức lắng nghe theo.

Quả thật ngoài hành lang không còn tiếng gào rú. Lũ xác sống dần rời đi khi không nghe thấy âm thanh và không ngửi được mùi hơi người.

Thương Lục đứng dậy, nheo mắt nhìn cô gái ngồi trên giường, ánh mắt sắc bén lướt từ đầu đến chân cô.

Sau đó anh không nói lời nào, bất ngờ mở cửa bước ra ngoài.

Hạ Quất ngẩn người, tròn mắt nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt.

Ngoài đó toàn là xác sống, vậy mà người đàn ông này lại đi tay không, không mang theo bất cứ vũ khí gì? Chẳng lẽ anh ra ngoài để nộp mạng?

Cô lưỡng lự không biết có nên chạy ra cứu anh không.

Dù chưa biến thành xác sống, điều đó chứng tỏ cô có khả năng miễn dịch. Dù bị cắn cũng không bị lây nhiễm. Nhưng có nên đánh cược tính mạng mình để cứu một kẻ hành động khó hiểu thế này không?

Cứu một người có thể đã bị cắn, có thể đã nhiễm virus, có thể sắp sửa biến thành xác sống.

Cô không chắc.

Đang lúc Hạ Quất còn đắn đo, cửa phòng bỗng vang lên ba tiếng gõ nhẹ, tiếp theo là giọng nói điềm tĩnh, lạnh nhạt của Thương Lục: “Mở cửa.”

Cô giật mình vội vàng đứng dậy, cẩn thận hé cửa ra.

Thương Lục bước vào, quần áo chỉnh tề, trên người không có lấy một vết trầy xước.

Hạ Quất thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở rộng cửa cho anh vào.

Anh bình thản đi vào trong, nhưng điều khiến cô hoảng hồn chính là Thương Lục đang dắt theo một con xác sống nam!

Không biết anh tìm đâu ra một sợi dây, trói nó như cột chó, dắt vào như đây là thú cưng của mình.

Con xác sống ban đầu còn ngoan ngoãn đi theo, nhưng khi thấy Hạ Quất, nó bỗng gào lên, gương mặt vặn vẹo đầy kích động.

Hạ Quất trố mắt kinh hãi, lùi nhanh về sau.

Hàm răng đen sì của con quái vật nhe ra, những mảnh thịt còn sót lại trong miệng bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Cổ họng cô nghẹn cứng, đầu óc trống rỗng.

Ngay khoảnh khắc con quái lao tới, cả người Hạ Quất bỗng nhẹ bẫng.

Cùng lúc đó, Thương Lục ra tay.

Anh nhanh như chớp rút ra một con dao phẫu thuật sắc lẹm, đâm thẳng vào thái dương của con xác sống.

Tiếng gào rú đột ngột im bặt.

Đầu con quái vật mềm nhũn, cổ nghiêng sang một bên, tắt thở hoàn toàn.

Thương Lục rút dao ra, máu đen bắn tung tóe. Anh không mảy may bận tâm, chỉ tiện tay quẹt con dao vào áo của xác sống rồi gọn gàng cất vào túi.

Xong xuôi, anh mới ngước mắt nhìn về phía Hạ Quất.

Nhưng người con gái đứng đó đã biến mất.

Thương Lục khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú.

“Dị năng không gian sao?”

Trên sàn nhà, chiếc váy trắng rơi xuống, trống không.

Bên trong váy, một vật nhỏ khẽ động đậy.

Một con mèo con lông xù trắng muốt chui ra, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ hoang mang.

Thương Lục sững người, lần đầu tiên trong đời anh mở to mắt vì kinh ngạc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play