Nhưng cô không ngờ anh lại dẫn cô vào một tiệm thú cưng.
Tiệm không lớn lắm. Một nhân viên bị xé xác nằm giữa sàn nhà. Một bên tường là kệ hàng, bày đầy thức ăn và thuốc dành cho thú cưng. Bên còn lại là hàng loạt chiếc l*иg sắt, bên trong nhốt ba con mèo và năm con chó.
Thấy có người vào, đám mèo chó đồng loạt kêu ầm lên.
Nếu không có ai mở l*иg, chúng chắc chắn sẽ chết đói.
Hạ Quất nhìn Thương Lục lần lượt mở cửa l*иg, khâm phục trước lòng tốt của anh.
Nhìn xem, cô ôm chân được một người tuyệt vời thế này, về sau nhất định sẽ sống sung sướиɠ giữa tận thế.
Vừa được thả, hai con mèo và ba con chó lập tức lao ra ngoài, nhanh chóng biến mất giữa con phố vắng.
Chỉ còn lại hai con chó quấn lấy Thương Lục, vẫy đuôi liên tục. Một con mèo thì đi vòng quanh anh, không ngừng cọ người vào chân anh, thậm chí còn lăn ra trước mặt kêu meo meo nũng nịu.
Hạ Quất bỗng cảm thấy nguy cơ bị soán ngôi.
Cô nhảy khỏi vai Thương Lục, nhe răng gầm gừ đe dọa.
[Tôi biết làm thế này rất mất mặt. Nhưng anh hùng ơi, đừng thấy cái mới mà quên cái cũ chứ!]
Con mèo kia cũng chẳng vừa. Nó cong người, sau đó nhảy xổ vào cô.
Hạ Quất hoảng hồn, nhanh chóng giơ móng lên che mặt. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay to lớn bất ngờ vươn ra, giữ chặt con mèo kia lại, đồng thời ôm cô lên.
“Đủ rồi.”
Thương Lục vỗ nhẹ vào con mèo kia, rồi nhéo đôi tai mềm mại của Hạ Quất.
Cô khẽ run lên.
Nhìn phản ứng của cô, anh dứt khoát xoa đầu cô thêm vài cái.
“Đừng có gây chuyện nữa.”
Anh đặt cô trở lại lên vai mình, sau đó xé một gói thức ăn cho chó và một gói thức ăn cho mèo, đổ ra sàn. Rồi anh nắm lấy một nhúm thức ăn mèo, đưa tới trước mặt cô.
“Ăn đi.”
Hạ Quất lặng lẽ nhìn nắm thức ăn khô trước mặt.
Thấy cô không động đậy, Thương Lục nhún vai, vứt bỏ nắm thức ăn rồi mở một hộp cá ngừ.
“Không thích à? Vậy ăn thử cái này đi.”
Cô giơ móng lên định đập vào tay anh. Nhưng khi liếc nhìn con mèo bên dưới đang cắm đầu ăn ngon lành, cô lại lặng lẽ thu móng lại.
“Meo meo, meo meo meo?”
[Tôi là người! Sao anh lại coi tôi như mèo thật vậy?]
Hạ Quất hoàn toàn cạn lời với logic của tên cuồng mèo này.
Cô dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, biểu thị thái độ tuyệt đối không ăn.
Thương Lục không ép, chỉ bình thản nói: “Ra khỏi thành phố rồi, chưa chắc sẽ tìm được tiệm thú cưng nữa đâu.”
Nói xong, anh mở balo ra. Thức ăn cho mèo, đồ ăn vặt, đồ chơi, thuốc, cát vệ sinh… đều được nhét vào. Nếu không phải cây trụ cào móng quá lớn, có khi anh cũng ôm đi luôn.
Nhìn anh tiếc nuối sờ sờ cây trụ, Hạ Quất nằm bẹp trên vai anh, không còn sức phản kháng.
Anh thật sự định nuôi cô như mèo à? Phải làm sao đây?
May mắn là sau đó, Thương Lục cũng có hành động hợp lý. Anh dẫn cô vào một siêu thị, gom đầy đồ ăn và nước uống.
Giữa bầy xác sống, anh cứ thế ung dung bước đi, chẳng khác nào chốn không người.
Trời dần tối. Xác sống vào ban đêm trở nên hung dữ hơn hẳn.
Hạ Quất bám chặt lấy vai Thương Lục, nhìn khung cảnh tối mịt xung quanh. Bóng dáng lũ xác sống lập lờ trong đêm tối, tiếng gào thét rợn người vang vọng khắp nơi. Ở đâu đó xa xa, tiếng hét thảm thiết vang lên, xé toạc màn đêm u ám.
Thương Lục cầm đèn pin, tiện tay vỗ vỗ lên móng vuốt nhỏ của cô, như muốn trấn an.
Hạ Quất mở to mắt.
Biến thành mèo, cô có khả năng nhìn thấu bóng đêm. Xung quanh ngày càng nhiều xác sống, tuy chúng không chủ động tấn công họ nhưng chỉ cần nhìn thôi đã thấy rùng mình.
Thương Lục không có ý định di chuyển vào ban đêm.
Anh tìm đến một khu chung cư, thoắt ẩn thoắt hiện giữa đám xác sống, cuối cùng đi vào một căn hộ tầng hai có cửa mở sẵn.
Bên trong chẳng còn ai.
Anh kiểm tra kỹ từng căn phòng, sau khi xác nhận không có xác sống liền khóa cửa, đổ đầy một bát thức ăn mèo và một bát nước cho Hạ Quất.
Sau đó, anh ngồi xuống sofa, lấy bánh quy nén ra ăn.
Hạ Quất chạy vào bếp kiểm tra.
Nhờ có tầm nhìn ban đêm, cô nhanh chóng thấy được gạo, mì, rau củ, thậm chí cả thịt và trái cây.
Lũ xác sống mới xuất hiện chưa lâu nên thực phẩm vẫn còn tươi. Nhưng trời nóng, thêm vài ngày nữa sẽ hỏng hết, trừ khi được bảo quản trong tủ lạnh.
Cô chạy đến kéo kéo áo Thương Lục.
Anh lười biếng nhìn cô.
Không quan tâm, cô vội chạy đến phòng ngủ, dùng răng kéo quần áo ra, sau đó biến lại thành người, mặc vào rồi bước ra ngoài.
Thương Lục liếc nhìn cô, điềm tĩnh nói: “Biến lại đi.”
Cô làm như không nghe thấy, tiếp tục lục lọi trong bếp.
Gas không còn dùng được, điện cũng cúp, nhưng may mắn là cô tìm được nửa chai cồn y tế.
Có nó là được rồi!
Chẳng bao lâu sau, mùi mì trứng cà chua lan tỏa khắp phòng.
Thương Lục đặt bánh quy xuống, ngửi thấy mùi thơm thì tiến lại gần.
Hai người im lặng ngồi cạnh bếp lửa, dõi mắt theo ngọn lửa xanh nhạt.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Hạ Quất sững người.
Tận thế, còn ai gõ cửa sao?