Chương 5: Theo Đuổi

Edit: Cá Mây

 

Trăng lên cao, vạn vật đều tĩnh lặng.

 

Lâm Vân Khởi ăn no uống đủ, an tâm đi ngủ.

 

Khô Lâu Cẩu không dám khiêu khích uy nghiêm của Bạch Từ nữa, ngoan ngoãn rụt cổ trở về.

 

Là một thành viên của tổ đặc biệt, La Thất vẫn đang làm báo cáo, định trước hôm nay hắn không thể có một giấc ngủ ngon.

“Đúng như dự đoán, thức ăn của Liễu Phàm sẽ khiến tinh khí trong cơ thể con người tiết ra ngoài, nhân cơ hội đó hắn sẽ hấp thụ nó. Điều đáng chú ý là những thức ăn này không có tác dụng với Lâm Vân Khởi.”

"Thật thần kỳ! Tôi thật hoài nghi người này là Tỳ Hưu chuyển thế, có vào chứ không có ra." Một đồng nghiệp nói.

Khóe miệng La Thất giật giật, nhưng nghĩ đến hôm nay đúng là Lâm Vân Khởi ăn nhiều nhất, lại không nhả ra chút tinh khí nào cho Liễu Phàm, nhất thời không tìm được lời phản bác.

Nhiếp Ngôn lên tiếng cắt đứt những suy đoán vô nghĩa của mọi người bảo La Thất tiếp tục nói.

"Ấn tượng Lâm Vân Khởi mang lại cho tôi cũng rất kỳ quái" La Thất nhíu mày, “Trông cậu ta có vẻ ngây ngô vô tri, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.”

“Ồ?”

“Lâm Vân Khởi dường như đang đề phòng Liễu Phàm.”

Lúc nói câu này, La Thất cũng có phần không chắc chắn lắm, nếu một người thực sự cảnh giác, hẳn là sẽ không dễ dàng ăn thức ăn do đối phương cung cấp.

Nhiếp Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng vặn nắp bút máy trong tay, không biết đang nghĩ gì, lát sau nhìn sang một thành viên khác: “Bên tổ chuyên gia thế nào rồi?”

“Không đưa ra được phương án nào tốt hơn, họ nhất trí cho rằng ít nhất cần mười thành viên siêu phàm trở lên mới có thể triển khai vây giết Ngạ quỷ.”

Do dự một chút, lại tiếp tục nói: “Cho đến hiện tại chỉ có một trường hợp có thể tham khảo.”

"Tôi biết" Nhiếp Ngôn nhàn nhạt nói, “Nhiều năm trước tổ đặc biệt và dị sĩ dân gian từng liên thủ phong ấn một con Ngạ quỷ.”

Sau lần đó, những chi tiết liên quan đến Ngạ Quỷ mới được ghi lại.

"Tổ chuyên gia cũng đã trao đổi với tổng phụ trách, ngầm ám chỉ chúng ta có thể đến hỏi Bạch Từ một chút." Nói xong người đó thở dài: “Vừa Ngạ quỷ, vừa Liễu Phàm, đúng là một năm nhiều việc aa!”

Ngủ một giấc no nê, công việc quét dọn tòa nhà hôm nay cũng đã xong, Lâm Vân Khởi nhìn lướt qua lịch trình hôm nay.

Buổi chiều ba giờ rưỡi đến năm giờ rưỡi, phải dạy kèm cho học sinh tiểu học. Buổi sáng ngược lại không có việc gì đặc biệt, vì vậy có thể tiếp tục công việc dịch thuật đang làm.

Trước đó, cậu cần phải hoàn thành báo cáo thử đồ ăn, gửi cho Liễu Phàm.

Tiệc buffet đúng thật rất ngon, nhưng việc viết báo cáo này chẳng khác nào bới lông tìm vết. Cơ mà vì tôn trọng công việc, Lâm Vân Khởi vẫn cố gắng nhớ lại từng chi tiết nhỏ, dụng tâm sắp xếp câu chữ:

Nước chấm sashimi cho quá nhiều nước tương, vị mặn ảnh hưởng đến sự phát huy của mù tạt. Sushi lươn không hiểu sao có vị ngọt nhàn nhạt, không tính là chính tông. Cá nhân tôi cho rằng điều quan trọng nhất là do các món lấy hải sản làm chủ đạo vì vậy không dễ no.

Thực khách sau khi về nhà sẽ nhanh cảm thấy đói.

Ví dụ như tôi, tối qua sau khi về đã gọi thêm một phần cơm thịt kho. Cảm giác thỏa mãn mà tiệc buffet đem lại vì vậy bị giảm đi rất nhiều.

Sau khi viết xong, Lâm Vân Khởi tìm số điện thoại in trên tờ rơi, gửi tin nhắn qua.

Lúc nhận được tin nhắn của cậu ông chủ Liễu đang xử lý nội tạng một con cá, đầu ngón tay gã vẫn còn một chấm đỏ nhỏ, đây là vết thương do hôm qua liên tục ép máu tim mà ra.

Ông chủ Liễu rất ghét trạng thái cơ thể hiện tại, ngay cả một vết thương nhỏ cũng rất khó lành.

Thức ăn quá ít?

Nhìn thấy tin nhắn Lâm Vân Khởi gửi đến, ông chủ Liễu tức mà bật cười.

Nửa giọt máu tim của gã đủ để vắt kiệt một nửa tinh khí trong cơ thể người bình thường. Người bình thường ăn vài miếng sẽ vô tri vô giác mà xuất hiện ảo giác nhẹ, phải một thời gian rất dài mới hồi phục được.

Nhưng Lâm Vân Khởi hôm qua một mình đã tiêu hao mấy giọt của gã, vậy mà cậu còn nói chưa no.

Với con bạc đã ném ra quá nhiều quân bài như gã, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc.

Ông chủ Liễu đọc lại tin nhắn từ đầu đến cuối, chủ động gọi điện thoại mời Lâm Vân Khởi đến nhà làm khách.

“Dạo này tôi mới chuyển nhà, đã mua không ít đồ tươi sống. Cuối tuần này cậu có muốn ghé chơi không?”

“A? Cuối tuần... dạo này công việc của tôi hơi bận rộn.”

Ông chủ Liễu nhướng nửa bên mày, cũng không quá miễn cưỡng:" Vậy cậu cứ làm việc trước đi, qua hai ngày nữa sau khi tiến hành chỉnh sửa thực đơn và cách nấu, đến lúc đó sẽ cần cậu qua giúp cho ý kiến một chút."

“Được.”

Lần này Lâm Vân Khởi đáp ứng rất nhanh.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cậu im lặng một lúc lại thở dài: “Thế đạo suy đồi, muốn kết bạn sao lại khó khăn như vậy?”

Lâm Vân Khởi lấy hộp bảo quản trong tủ lạnh ra, thay quần áo xuống lầu, tìm đến chiếc xe bán tải cũ nát của mình.

Âm thanh xe phát ra rất lớn, con hẻm lại quá hẹp, chỉ thiếu vài centimet là cạ vào thùng rác, Lâm Vân Khởi phải chậm rãi mới lùi xe ra khỏi được, vừa ra đến đường lớn, chiếc xe bán tải lập tức lao nhanh như như ngựa hoang.

Khi xe chạy về phía đoạn đường hoang vắng, La Thất đang đi theo sau thầm kêu không ổn, vì cứ như vậy thì dù giữ khoảng cách thế nào cũng sẽ bị phát hiện.

Quả nhiên, đúng như hắn nghĩ, chiếc xe bán tải dừng lại.

La Thất quyết định dừng việc giả vờ, chủ động xuống xe, tỏ vẻ thành ý.

Chiếc xe bán tải lùi lại một đoạn dọc theo lề đường, dừng trước mặt hắn, cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Vân Khởi đánh giá La Thất: “Cảnh sát?”

La Thất ngẩn người, nói: “Nhân viên công chức.”

Lâm Vân Khởi nói: “Thẻ công tác”

La Thất khi ra ngoài xử lý dị vật nên cũng thường xuyên tiếp xúc với người bình thường, ban ngành vì vậy cũng đã cung cấp thẻ chứng nhận cho hắn.

Lâm Vân Khởi cẩn thận xem xét một hồi, đưa máy dò kim loại ra: “Tự quét người mình đi.”

Khóe miệng La Thất giật giật, nhà ai lại để thứ này trong xe? Nhịn xuống ý nghĩ muốn phun tào, hắn làm theo yêu cầu mà tự quét kỹ người một lượt, nhún vai: “Như vậy được chưa?”

Lâm Vân Khởi lúc này mới mở cửa xe: “Lên đi.”

La Thất không do dự ngồi lên, tiện tay gọi điện cho đồng nghiệp đến lái xe của mình đi, sau đó hứng thú nhìn chằm chằm Lâm Vân Khởi: “Cậu làm sao biết tôi là cảnh sát?”

“Đường nét cơ bắp rõ ràng như vậy chắc chắn thường xuyên tập luyện. Hôm đó lúc anh ngã dập mông ở cầu thang nhưng cũng biết lập tức bảo vệ chỗ yếu hại...”

"Khụ khụ." La Thất rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện xấu hổ này.

Lâm Vân Khởi: “Anh đang thông qua tôi để tiếp cận ông chủ Liễu, mà trên người ông chủ Liễu rõ ràng có quá nhiều điểm kỳ quái, nếu nhất định phải phân biệt rạch ròi tốt xấu, gã có lẽ thuộc phe xấu.”

Công viên lần đó gã đến là nơi chủ yếu tập trung người già hoạt động. Mà Liễu Phàm dù sao cũng từng mở quán trà sữa, theo logic bình thường rõ ràng không thể nào chạy đến chỗ đó để tìm người ăn thử.

Hơn nữa trong nhà hàng buffet kia, gã rõ ràng có khách quen, những người này dường như nghiện đồ ăn của ông chủ Liễu. Nhưng sau khi ăn xong trạng thái của mỗi người đều không đúng, hai mắt vô thần đờ đẫn, giống như xuất hiện ảo giác nhẹ.

Nếu nói về điểm quái dị, Lâm Vân Khởi có thể liệt kê ra một đống.

La Thất nói: “Chỉ bằng mấy điểm này?”

“Ở nhà hàng buffet, anh có ý ngăn tôi ăn đồ, chứng minh anh có thiện ý với tôi.”

Điểm quan trọng nhất Lâm Vân Khởi không nói, cậu trời sinh sức mạnh vô song. Dưới điều kiện không có súng ống dao kiếm nếu một mình đơn độc đánh nhau La Bàn Thất chưa chắc đã là đối thủ của cậu.

Mà dù cho đoán sai cũng không sao.

La Thất lại nói: “Biết rõ Liễu Phàm có ý đồ xấu, cậu còn đi dự Hồng Môn yến?”

Lâm Vân Khởi cười: “Tôi là trẻ mồ côi, lại không có người thân bạn bè, dù cho có bốc hơi khỏi thế gian cũng chẳng ai để ý. Ông chủ Liễu cố tình dùng tờ rơi quảng cáo để tạo ra cuộc gặp gỡ ở công viên, mục đích rõ ràng, trốn tránh cũng vô ích, hơn nữa...”

Cậu dừng một chút: “Ở thành phố lạ lẫm không người thân này, tôi luôn muốn có thêm bạn bè.”

Vừa nói Lâm Vân Khởi vừa không vui nheo mắt lại. Dù trong xe không bật điều hòa, không hiểu sao La Thất vẫn cảm thấy một trận lạnh lẽo.

Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước một căn nhà cấp bốn, độ rách nát của nó cũng ngang ngửa với chiếc bán tải.

“Nhà này mua từ rất lâu rồi, tôi vẫn luôn chờ nó giải tỏa.”

Bên trong nhà bụi bặm xộc vào mũi, Lâm Vân Khởi đeo khẩu trang đẩy cửa phòng ra, căn phòng này ngược lại rất sạch sẽ, dùng sức vén tấm phủ bụi lên, từng chiếc máy móc tinh vi được bày ra.

La Thất nhận ra những máy này có cái dùng để đo lường phân tích thực phẩm, máy kiểm tra vi khuẩn, còn có một chiếc giống như máy quang phổ nhưng lại không giống lắm... tóm lại, đủ loại máy móc.

"Tất cả đều được mua hợp pháp trên mạng." Lâm Vân Khởi giải thích một câu rồi đeo găng tay vào, lấy thịt tôm trong hộp bảo quản ra bắt đầu tiến hành kiểm tra.

La Thất nghĩ đến điều gì đó: “Là đồ ăn ở nhà hàng tối qua?”

Lâm Vân Khởi gật đầu: “Khả năng nó có độc thực ra không lớn.”

Lúc mới quen ông chủ Liễu đã mời cậu uống trà sữa không ít lần, nếu thật muốn hạ độc không cần đợi đến hôm nay.

La Thất nhíu mày: “Những máy móc này cũng không rẻ nhỉ?”

"Cũng tạm, không quá sáu chữ số." Lâm Vân Khởi nói: “Trước đây tôi từng cân nhắc làm về lĩnh vực sức khỏe thực phẩm, nên mới mua.”

Tổ đặc biệt đã điều tra về Lâm Vân Khởi từ lâu, nhưng phương diện liên quan đến tài sản cá nhân, họ chẳng qua chỉ qua loa tìm hiểu một chút.

"Công việc chính của cậu không phải là quét dọn tòa nhà và dạy kèm sao?" Trong lời nói cũng không che giấu chuyện đã điều tra thông tin của cậu.

“Tiền dạy kèm một tháng mười vạn.”

Con ngươi La Thất rung động mạnh.

Lâm Vân Khởi nói: “Nhà đó ban đầu mời một cô họa sĩ xinh đẹp về dạy để bồi dưỡng hứng thú cho con, nhưng sau này ông chủ và cô giáo mập mờ ái muội, bà chủ cũng không muốn gây chuyện ồn ào thế là trả lương cao thuê một gia sư nam, yêu cầu phải biết nhiều ngôn ngữ, ngoại hình và khí chất đều phải tốt, tốt nghiệp trường danh tiếng v...v...”

La Thất nói: “Sau đó thì sao?”

Lâm Vân Khởi bảo: “Ông chủ sau đó sợ vợ mình không cưỡng lại được cám dỗ, mỗi lần tôi đến dạy kèm, ông ta đều ở nhà. Hết lần này đến lần khác lại không thể nói gì, bởi vì chỉ cần tỏ thái độ vợ ông ta sẽ dùng câu 'Tư tưởng đừng nhơ nhuốc, tất cả đều vì con' của ông ta lúc trước để đáp trả.”

“...”

“Trừ cái này ra, hầu hết các công việc làm thêm của tôi trung bình mỗi giờ cũng tính bằng đơn vị nghìn tệ.”

La Thất nuốt nước bọt: “Có tiền như vậy, sao cậu còn phải đi quét dọn?”

“Để rèn luyện sức khỏe.”

Má nó!

Phải dựa vào ý chí mạnh mẽ lắm, hắn mới có thể gắng gượng nuốt lời thô tục vào trong lòng.

Kết quả kiểm tra quả nhiên không thu được gì, ngoại trừ việc vì thức ăn để qua đêm nên hàm lượng vi khuẩn hơi vượt quá tiêu chuẩn.

“Anh có thể đem phần thức ăn còn lại đi kiểm tra xem có thêm chất gây nghiện gì không.”

Lâm Vân Khởi lại nói với La Thất rằng sắp tới cậu sẽ còn phải đến nhà hàng buffet của ông chủ Liễu. Sau đó cũng không ở lại lâu, cậu rời khỏi căn nhà cấp bốn, trước khi đi còn dặn đối phương nhớ khóa cửa, dường như hoàn toàn không lo lắng đồ vật bên trong có thể bị trộm.

Khi về đến tiểu khu, từ xa liền nhìn thấy Bạch Từ bị người khác dây dưa.

“Tôi, Trịnh Lương Sứ, xin thề với trời, chỉ cần ngọn lửa sinh mệnh này không tắt thì tình yêu của tôi dành cho em sẽ không bao giờ giảm đi.”

Lâm Vân Khởi nhớ người quá cố kia tên là Trịnh Lương Thiên. Tên của hai anh em này thật có ý tứ, hai chữ cuối ghép lại vừa vặn thành "thiên sứ".

"Đây là vé ăn tôi dùng giá cao mới mua được." Trịnh Lương Sứ cẩn thận lấy ra một tấm vé, “Tôi muốn mời em cùng tôi thưởng thức món ăn mỹ vị nhất thế giới này.”

Bạch Từ không biết nghĩ đến cái gì mà đột nhiên thay đổi chủ ý. Anh mở một chiếc khăn khử trùng ra bảo hắn đặt tấm vé lên trên.

Trịnh Lương Sứ không những không tức giận vì bị ghét bỏ, mà ngược lại như nhận được ân huệ to lớn, hắn cảm kích nói cảm ơn.

Lâm Vân Khởi nhìn thấy không khỏi lắc đầu.

Bạch Từ nói: “Đừng cản trở không khí lưu thông nữa.”

Trịnh Lương Sứ như sợ chọc giận anh: “Tôi biến, biến mất ngay đây, em nhất định phải đi đấy nhé!”

Nói xong luyến tiếc mà bước ba bước quay đầu một lần rời đi.

Trịnh Lương Sứ hồn vía lâng lâng, thậm chí đi mà không nhìn thấy Lâm Vân Khởi.

“Tình yêu thật sự khiến người ta trở nên mù quáng mà.”

Lâm Vân Khởi thật sự rất muốn kết bạn, dù là kiểu người kỳ lạ như ông chủ Liễu, ban đầu cậu cũng không ghét bỏ sự kỳ quặc của đối phương.

Nhưng Bạch Từ thì khác.

Người tiếp cận đối phương không điên thì chết, Lâm Vân Khởi cảm thấy điểm này không phải vấn đề gì lớn, vì bản thân cậu cũng thường gặp phải người có ý đồ xấu, nhưng việc bị giảm trí thông minh thì thực sự không thể chấp nhận được.

Mỗi người đến gần Bạch Từ, chỉ số IQ giống như đỉnh núi bị san bằng, Lâm Vân Khởi lo lắng không biết ngày nào mình cũng bị san bằng như vậy.

Nhưng mà sợ cái gì, cái đó đến.

Lâm Vân Khởi đã đỗ xe xong đứng dưới gốc cây không có ý định đi tiếp. Ánh mắt Bạch Từ lại như khóa chặt vào cậu, anh chủ động đi tới.

“Chào buổi trưa.”

“Chào buổi trưa.”

Câu chuyện vẫn mắc kẹt ở đây.

Bạch Từ giơ tấm vé đã khử trùng: “Tên nhà hàng này hình như giống với tên trên tờ rơi trước đây của cậu.”

Lâm Vân Khởi nói: “Đúng vậy là cùng một nhà hàng, tên là Bão Nhân Trai.”

Bạch Từ: “Lần sau mở cửa cậu có đi không?”

Lâm Vân Khởi: “Có đi.”

“Ồ, vậy tôi cũng đi.”

Một màn nói chuyện thật gượng gạo, bầu không khí lại lần nữa rơi vào im lặng. Lâm Vân Khởi để ý thấy đối phương đang nhìn chiếc xe bán tải cũ của mình, theo phép lịch sự hỏi: “Hôm đó có cần đi nhờ xe không?”

“Cần.”

"..." Cái tính khách sáo chết tiệt này.

Lâm Vân Khởi thật sự không có ý định chở anh. Cậu nghĩ đến lúc đó cứ dùng lý do không có phương thức liên lạc để từ chối là được.

Nhưng giây tiếp theo một tấm danh thiếp được đưa tới trước mặt. Chất liệu khá dày lại có chút nặng, trên đó chỉ có tên và số điện thoại liên lạc.

Bạch Từ nói: “Tôi đợi điện thoại của cậu.”

Lâm Vân Khởi lúc này triệt để không còn gì để nói, vừa ngẩng đầu lên, cậu phát hiện Trịnh Lương Sứ vậy mà vẫn chưa rời khỏi tiểu khu. Hắn đang lén lút trốn sau một gốc cây, mắt mong ngóng nhìn Bạch Từ.

Bạch Từ hiển nhiên cũng chú ý tới liếc mắt về phía đó, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên mang vẻ khinh miệt: “Con người sống một đời, cớ sao cứ phải làm chó liếm?”

Cậu khó hiểu không biết vì sao thấy câu này có gì đó không đúng, nhưng Lâm Vân Khởi cũng không nghĩ nhiều, cất danh thiếp rồi vẫy tay nói tạm biệt.

Sau khi cậu đi, Khô Lâu Cẩu trong túi khinh bỉ nói: “Ngươi lấy tư cách gì mà nói câu đó?”

Bạch Từ sờ sờ đầu ngón tay, nơi đó dường như vẫn còn vương hơi ấm do ngón tay Lâm Vân Khởi chạm vào khi nhận danh thiếp, hắn cười nói: “Ta không phải người, ta có thể làm.”

“...”

Tác giả có lời muốn nói:

Khô Lâu Cẩu: Ngươi không phải người, ngươi so với ta còn thích hợp làm chó hơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play