Chương 1-1: Chúng Sinh
Edit: Cá Mây
Trong phòng bệnh, dù cửa sổ đã được mở để không khí thông thoáng, nhưng mùi thuốc vẫn thoang thoảng nhàn nhạt như cũ.
Người đàn ông ở mép giường đứng thẳng như tùng bách không sợ cái lạnh khắc nghiệt.
"Ngài đã già, hãy thừa nhận điều đó rồi an tâm dưỡng bệnh đi." Người đàn ông nói khẽ.
"Nhiếp Ngôn, ngươi nên thêm chút xúc cảm vào lời nói đi." Ông lão trên giường một bên vừa ho khan vừa cười nói.
"Nếu như cảm xúc của con người là thứ then chốt để phân biệt giữa người và dị vật, thì tôi cũng không ngại học hỏi một chút." Nhiếp Ngôn dừng một chút: "Nhưng hiển nhiên không phải vậy, dù nó có nhiều hay ít thêm chút cũng đều vô dụng, cùng lý luận cuối cùng Ngài đưa ra cũng đều như nhau."
"Hữu dụng, hữu dụng..." Ông lão tự mình lẩm bẩm, không biết là nói cho chính mình hay là nói với đối phương, dần dần, giọng ông bỗng nhiên cao lên --
"Trong phòng ngủ của ta có chiếc đồng hồ lớn, âm thanh tích tắc tích tắc rất ồn, nhưng mỗi lần trước khi đi ngủ ta đều vô thức phớt lờ loại âm thanh này, không phải là thói quen, là xem nhẹ lờ đi, thậm chí có lúc căn bản như không nghe thấy..."
"Khi ngươi tập trung vào chuyện gì đó, sẽ có lúc ngươi tự động quên đi mọi thứ xung quanh, cho dù có người đang ở bên cạnh nói gì bên tai, ngươi cũng sẽ không hay biết..."
"Dị vật cùng với người dù ở những không gian duy độ bất đồng, mỗi một lần xúc cảm có thay đổi điều đó có thể trở thành điểm giao nhau kết nối cả hai"
Linh hồn của con người sau khi chết có nhiều cách gọi tên, trong đó "Quỷ" sẽ thường gặp nhất.
Các chuyên gia của Tổ đặc biệt chịu trách nhiệm xử lý các sự kiện có liên quan gọi nó là "Dị vật", quá trình quỷ tấn công người gọi là Dị vật xâm phạm.
Giáo sư Vi gần đây đã đưa ra giả thuyết: Người và Dị vật dù ở các duy độ không gian khác nhau, sự thay đổi cảm xúc là chất xúc tác để Dị vật xâm nhập vào người.
Ông cho rằng Dị vật không cách nào có thể tổn thương một người hoàn toàn vô thần.
"Lý luận: ở giữa Người vô thần và Dị vật là một vực thẳm không cách nào vượt qua."
Nhiếp Ngôn nói: "Khi nghe Ngài nói, tôi ngược lại thấy như đang nói về chủ nghĩa duy tâm vậy."
Tôi không tin, nó liền không tồn tại.
Những nếp nhăn trên mặt giáo sư Vi tụ lại, ông khàn giọng cười: "Đừng đánh tráo khám niệm."
"Những đứa trẻ sơ sinh thì sao? Chúng nó đối với thế giới vừa sinh ra không hề có nhận thức thì sao? Vẫn có vài đứa bị dị vật quấy nhiễu."
Đối với những người còn chưa từng tiếp xúc qua khái niệm "Quỷ", thì càng không cần bàn đến tin hay không.
Giáo sư Vi nghiêng đầu qua một bên: "Mặc dù nhiều người nói hồi nhỏ từng thấy quỷ, nhưng họ vẫn bình an trưởng thành. Ngươi ở Tổ đặc biệt lâu như vậy, có gặp qua đứa trẻ nào bị dị vật đoạt mạng chưa?"
Nhiếp Ngôn còn muốn tranh luận điều gì đó, nhưng giáo sư Vi đã mệt mỏi khép mắt lại: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả. Giống như những sự kiện các ngươi từng xử lý, người nhát gan cho là quỷ thần có tồn tại, thường có khả năng gặp quỷ cao hơn người không tin quỷ thần."
Nhiếp Ngôn:" La Thất bẩm sinh đã có dị năng, trước khi được điều đến Tổ đặc biệt cũng là một người vô thần. Nhưng sau khi bị dị vật xâm nhập cậu ta đã thức tỉnh."
Giáo sư Vi lắc đầu, khó khăn cử động ngón tay.
Nhiếp Ngôn hiểu ý ông, mở ngăn kéo ra, bên trong đặt ba tờ giấy, mỗi trang đều liệt kê chằng chịt những điều kiện hà khắc.
Một số điều thoạt nhìn còn có chút hoang đường.
Cái gì mà chưa từng quan tâm đến phong thủy, cung hoàng đạo, tôn giáo, không tin vào mắt trái giật sinh tài...
"Nếu như một người có thể thỏa mãn tất cả các điều kiện" giáo sư Vi gằn từng chữ một "thì trước khi thế giới quan bị thay đổi, bất kể dị vật nào cũng không thể làm tổn thương hắn."
Nhiếp Ngôn lắc đầu, không muốn dây dưa thêm về vấn đề này nữa: "Nếu không có chuyện gì nữa, tôi về Tổ đặc biệt trước, tuần tới sẽ đến thăm Ngài."
Vừa bước đến cửa, nhìn lại khuôn mặt già nua của ông lão, anh khẽ cúi đầu:"Cảm ơn Ngài nhiều năm qua đã cống hiến cho tổ đặc biệt."
Giữa lông mày của giáo sư Vi đượm vẻ xám xịt, có lẽ sẽ không chờ được mình đến thăm lần tiếp theo.
"Trách nhiệm mà thôi."
Nhiếp Ngôn lập tức bước nhanh rời đi, người đội trưởng của Tổ đặc nhiệm vừa đi không bao lâu, phòng bệnh lại có người khác bước vào.
Không còn vẻ thong dong trước đó, giáo sư Vi miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Đều đã làm như những gì cậu nói, hy vọng cậu có thể thực hiện lời hứa."
Lúc nói chuyện, ông lão gắt gao nhìn chằm chặm khuôn mặt đối phương, không muốn bỏ qua bất kì biểu cảm biến hóa nào.
Không giống với sự cường thế của Nhiếp Ngôn, người mới vừa tiến vào cả dung mạo và khí chất đều khiến người ta thảng thốt. Chỉ cần một ánh mắt anh quét qua, cũng đủ làm người khác sửng sốt trước vẻ đẹp ấy.
Những bông hoa trong gió như héo rũ vì kinh diễm khi thấy anh ta, giống như là không dám càn rỡ mà nở rộ quá mức.
"Bạch Từ"
Ông lão như không chịu nổi sự yên lặng nghẹt thở này, gọi tên đối phương.
Rốt cuộc Bạch Từ cũng mấp máy đôi môi nhợt nhạt:"Yên tâm, con dị vật cấp Vương kia ta sẽ xử lý."
Giáo sư Vi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy tháng trước, Bạch Từ thông báo trong thành phố có môt con dị vật cấp Vương, anh có thể giúp đỡ xử lý nó trước khi có tai họa xảy ra, điều kiện tiên quyết là ông phải đề xuất với Tổ đặc biệt một lý luận: "Dị vật không cách nào tổn thương Người vô thần."
Bạch Từ không có lý do để nói dối, giáo sư Vi cũng không nghi ngờ sự tồn tại của dị vật cấp Vương, nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn không hiểu ý đồ của giao dịch này.
Đúng như Nhiếp Ngôn nói, lý luận này hoàn toàn vô nghĩa, so với việc loại người nào dễ bị dị vật ảnh hưởng, người ta sẽ quan tâm việc làm cách nào để đối phó với dị vật.
Suy nghĩ quá nhiều, giáo sư Vi cảm thấy một cơn mệt mỏi sâu sắc đang ập đến với mình. Những chuyện xưa cũ như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua trước mắt ông, cuối cùng ông phát hiện ra, điều khó quên nhất là hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Từ.
Thời gian trôi qua, bản thân đã ở tuổi thượng thọ chi niên, nhưng Bạch Từ vẫn như cũ dung nhan không đổi, như một người ngoài cuộc thờ ơ nhìn thế giới.
"Rốt cuộc... ngươi là ai.."
Câu hỏi của giáo sư Vi định sẵn sẽ không nhận được đáp án.
Về thân phận của Bạch Từ, chỉ có cao tầng trong Tổ đặc biệt biết, mà những người đó đối với Bạch Từ ngoài việc duy trì hợp tác ngắn hạn thì luôn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Giáo sư Vi bỗng sinh ra chút lo lắng, Bạch Từ luôn để lại cho mọi người một ấn tưởng: Với sức mạnh tuyệt đối có thể nghiền nát tất cả mọi âm mưu.
Ông cố gắng hé mắt nhìn sang, lần đầu tiên nẩy sinh một nghi vấn: Bạch Từ thật sự là người kinh thường việc bày mưu tính kế sao?
Một tuần sau, Giáo sư Vi qua đời, đối với những người trong giới thì đây là chuyện đại sự. Trong việc đối phó với Dị vật, giáo sư Vi đã đưa ra không ít đóng góp quý báu.
Nhưng so với cuộc đời huy hoàng trước đây, học thuyết Ngài ấy đưa ra lúc cuối đời lại có vẻ như lời nói đùa của một đứa trẻ con.
Tài liệu này không được xếp vào hồ sơ tuyệt mật. Sau này khi hệ thống gặp phải một lần công kích, khá nhiều tài liệu không quan trọng bị rò rĩ ra ngoài, dẫn đến việc ngoài Tổ đặc biệt một số dị vật đã khai mở trí tuệ cũng từng nghe thấy.
...
Bảy năm sau, thành phố Thiên Hải
Những tòa cao ốc sừng sững, nền kinh tế phát triển chóng mặt, giá nhà của thành phố này vào nhiều năm trước vì vậy cũng bước vào hàng ngũ tăng giá kinh hoàng.
Trong một tiểu khu không mấy nổi bật, những vòng hoa vô tình gặp đêm mưa, vốn dĩ còn được để thêm một ngày phải bị thu gom trước thời hạn.
Sau khi viên cảnh sát và pháp y xác nhận là tai nạn ngoài ý muốn, thi thể đã được đem đi. Đường bên trong tiểu khu vốn dĩ đều nhỏ hẹp, nên chiếc xe sang trọng di chuyển bên trong không hề dễ dàng. Trong tiểu khu cũng không ít người ghé sát cửa sổ tò mò thân phận của người vừa mất.
Có một chiếc xe sang như vậy đi tiễn, người chết trước khi qua đời lại sống ở một tiểu khu tồi tàn như vậy thật không bình thường.
Trong nhất thời, đủ mọi loại đồn đoán nổi lên.
Những ngôi nhà ở đây trước đây đều được phân cho các công nhân phân xưởng sử dụng, sau này khi phân xưởng phá sản, trong mười năm trở lại cư dân cũ cũng dần dần chuyển đi. Cư dân hiện tại đa phần đều là người mới từ nơi khác chuyển đến, hàng xóm ngày thường cũng đều không có nhiều tiếp xúc.
Vì vậy, phần lớn bọn họ vắt óc cũng không nhớ nỗi chút gì về người đã mất.
Lâm Vân Khởi là ngoại lệ.
Cậu biết người chết là một đàn ông trung niên, cử chỉ nhanh nhẹn linh hoạt, nhìn là biết không phải người tầm thường. Đối phương vừa dọn đến vào nửa tháng trước, ngày thường luôn ở yên trong nhà, chỉ có buổi tối thời điểm 6, 7 giờ sẽ ra ngoài một chuyến.
Mỗi lần ra ngoài, đối phương đều sẽ bước đến trước cửa nhà Bạch Từ, mà khi đứng là sẽ đứng liền 5, 6 giờ, như si ngốc nhìn lên mắt mèo trên cửa.
Hòn vọng phu đến như vậy là cùng a~.
"Cản đường rồi." Một giọng nói không kiên nhẫn vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng của Lâm Vân Khởi.
Giọng nói phát ra từ một người đàn ông đeo kính, hắn vừa nhả khói thuốc vừa thuận tay vứt nửa điếu còn lại xuống đất.
Lâm Vân Khởi đang quét dọn cầu thang ngẩng đầu nhìn đối phương.
Quét dọn cầu thang là một trong những công việc của cậu, Lâm Vân Khởi phụ trách khu vực cầu thang phía nam từ tòa nhà số 1 đến 7, mỗi ngày chỉ cần quét dọn hai lần, vào buổi sáng trước 9 giờ và buổi tối sau 7 giờ.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Người đàn ông đeo kính thường xuyên bị ông chủ ở công ty sai bảo như trâu ngựa đã nghẹn một bụng tức, vung tay hất ra từ trong túi mấy tờ tiền lẻ rơi xuống đất.
Thấy Lâm Vân Khởi nhìn chằm chằm tờ tiền không nói gì, người đàn ông đeo kính cười lạnh nói:"Làm sao? Tao vứt tàn thuốc thì mày quản, vứt tiền thì không quản à?"
Lâm Vân Khởi vẫn không nói gì.
Người đàn ông đeo kính liếc nhìn tàn thuốc và tiền trên đất rồi lại nhìn cậu một cái:" Đều là rác rưởi, nhớ quét dọn sạch sẽ."
"Rác rưởi" được nhấn mạnh một cách đặc biệt, ngụ ý sâu xa.
Người đàn ông đeo kính cất bước lên lầu.
"Chờ một chút."
Vừa quay đầu đi, không biết từ lúc nào Lâm Vân Khởi đã nhặt tiền lên, còn giơ về phía ánh sáng cẩn thận kiểm tra từng tờ, nói: "Ba tờ đều là tiền giả."
"..."
Mấy tờ tiền mệnh giá nhỏ này chỉ giống tiền thật một chút so với giấy luyện tập, như được cố tình làm cũ đi để đánh lừa thị giác, thật chất chỉ cần cẩn thận nhìn một chút là phân biệt được.
Lâm Vân Khởi thở dài nói:" Thích dùng tiền để làm nhục người khác, nhưng lại không muốn bỏ tiền ra, tiên sinh, ngài cũng thật là không phúc hậu."
Người đàn ông đeo kính sắc mặt ngày càng khó coi, ngày thường hắn ta chỉ đùa bỡn những ông bà lão bán ve chai, nhìn dáng vẻ khúm núm nhặt tiền của người khác để tìm lại chút cảm giác tồn tại ở công ty.
Giờ bị vạch mặt, người đàn ông đeo kính đột nhiên cao giọng, chuẩn bị nói mấy câu để lấy lại mặt mũi.
"Chuyện của anh đăng lên mạng chắc sẽ hot đấy."
Một câu nói nhẹ bẫng của Lâm Vân Khởi khiến đối phương im bặt.
P/s: chương này hơi dài nên mình chia làm 2 nhé Orz