Chương 1-2: Chúng Sinh

Edit: Cá Mây

 

Trong hành lang của nhà đối diện, một người đàn ông đang dựa vào bệ cửa sổ, hắn dùng ống nhòm quan sát cảnh tượng đang xảy ra, ở khoảng cách xa như vậy căn bản không cách nào nghe được song phương vừa nói gì, nhưng từ hành động cử chỉ có thể đoán ra một màn vừa phát sinh.

"Sách, quan sát mấy ngày rồi" người đàn ông đứng thẳng người, phủi phủi bụi trên khủy tay, "Nhìn không ra có gì đặc biệt."

Hắn xoay người, khi đối diện với người phía sau vẻ mặt bớt đi vài phần bất cần đời:"Đội trưởng, Bạch Từ thực sự chú ý đến một người như vậy sao?"

Người đàn ông phía sau mặc sơ mi quần tây chỉnh tề, đứng thẳng.

Người này chính là Nhiếp Ngôn, đội trưởng Tổ đặc biệt. So với bảy năm trước, khí chất của anh đã trưởng thành hơn nhiều, từ cử chỉ đã bộc lộ ra phong thái của người bề trên.

Nhiếp Ngôn gật đầu khẽ nói:"Căn cứ vào thông tin hiện tại, Bạch Từ chuyển đến khu này là vì cậu ta." Hắn hơi trầm ngâm, rồi nhìn cô gái bên cạnh ra lệnh:"Bạch Từ sẽ không vô cớ chú ý một người, cô tự mình đi xem sao."

Cô gái còn chưa kịp trả lời, người đàn ông trước đó phụ trách quan sát Lâm Vân Khởi đã nhanh chân chạy xuống lầu:"Để tôi đi!"

Cô gái lạnh lùng không nói gì.

Nhiếp Ngôn lắc đầu:"La Thất này, chẳng biết lúc nào mới chính chắn được."
...

Ngay hôm qua khi biết tin chủ nhà đột ngột qua đời, người nhà của hắn cũng trực tiếp đem linh đường đặt trong phòng trọ. Vì vậy mới có cảnh tượng hàng xe sang nối đuôi nhau đến viếng vào sáng nay.

Ở cầu thang, một đóa hoa giấy dường như đang dính chặt vào mặt đất, quét thế nào cũng không nhúc nhích.

La Thất vốn đang muốn đến thăm dò bỗng ngẩn ra.

"Đừng động" La Thất đi nhanh đến "Để tôi xử lý."

Hoa giấy oán niệm.

Hương tro phiêu phiêu rơi trên hoa giấy, người chết sau khi qua đời oán niệm khoonng tan, hoa giấy bị "phú oán" trở thành hoa giấy oán niệm.

Hoa giấy oán niệm tính công kích cũng không lớn, dù nó sẽ bám chắc rễ một chỗ, nhưng sẽ tự động tiêu biến trong vài giờ. Sự biến mất này không phải theo nghĩa đen, mà là rơi vào trạng thái "ẩn", từ nay về sau bất kỳ ai vô tình giẫm vào chỗ ẩn này sẽ bị trẹo chân.

Cứ để mặc sẽ có tai họa ngầm.

La Thất dùng bao tay bao lấy bông hoa giấy, dùng lực kéo mạnh ra.

Hắn cũng không dùng quá nhiều sức, nên không ngờ bông hoa này ngược lại đã sinh ra lực phản kháng, quán tính bất ngờ khiến hắn ngã dúi xuống đất.

Hóa ra gốc rễ của hoa giấy oán niệm đã bén rễ.

Là hắn đã nghĩ theo thói quen, xem nhẹ nó rồi.

"Thật xui xẻo."

Lâm Vân Khởi nói thầm một câu, cậu thay thế vị trí của hắn, dùng tay nhẹ nhàng kéo một cái, bông hoa giấy run rẩy hai lần, rất dễ dàng nhấc lên.

Cậu không thèm nhìn kỹ mà trực tiếp ném nó vào túi rác đen, tiện tay nhét mấy tờ giấy tiền giả mà người trước đó vứt vào túi La Thất: "Cầm lấy mà đi chỗ khác chơi đi."

Mắt La Thất giật giật, ý là bảo anh ta ăn vạ sao?
Trước khi hoa giấy oán niệm ẩn thân, người bình thường cũng có thể nhổ nó ra được, nhưng với điều kiện người đó phải có sức khỏe phi thường.

Nhìn qua vóc dáng của Lâm Vân Khởi, thật sự không nhìn ra dưới thân thể đó lại có sức mạnh đánh chết nửa con trâu.

Quét xong tầng cuối, Lâm Vân Khởi quay người xuống tầng hầm, chuẩn bị cất dụng cụ rồi về nhà thay quần áo. Lúc đi, cậu nhìn qua cái người vẫn chưa chịu ngồi dậy thêm một lần.

Ngón tay người đàn ông khá dài, trên đó đeo một chiếc nhẫn hình la bàn, bên ngoài bọc vàng dày, không biết có phải vàng thật không nhỉ.

Vài tia nắng chiếu vào, đặt biệt thu hút.

Lâm Vân Khởi bị giá trị của chiếc nhẫn la bàn thu hút trong chốc lát, La Thất lúc này cũng đang trong tình trạng nửa thất thần.

Đôi mắt người tu đạo khác với người bình thường, có thể thấy một vài thứ người thường không thấy được. Ví dụ như hai ngọn lửa trên vai người, lửa càng cháy mạnh chứng tỏ người đó dương khí càng vượng, càng khó bị nhiễm bẩn.

Mà ngọn lửa trên vai Lâm Vân Khởi chỉ có thể dùng từ "một tia" để hình dung, nó còn lúc sáng lúc tối, như thể một giây sau sẽ tắt ngấm.

Lúc trước sự chú ý của hắn chỉ tập trung trên hoa giấy oán niệm, mà giờ phút này khi thấy ngọn lửa nhỏ đó ở cự ly gần, trong lòng La Thất chỉ có duy nhát một suy nghĩ, người anh em này có thể sống đến giờ thật không dễ dàng!

Theo cách nói của dân gian, người này có mệnh cách kỳ quái, âm khí nặng, hoàn toàn là một "thịt Đương Tăng" trong mắt những thứ dơ bẩn.

La Thất nhìn xung quanh, nhìn mãi cũng không thấy được trên người Lâm Vân Khởi có bùa hộ mệnh gì, cũng không cách nào nghĩ được làm sao đối phương có thể bình an vô sự mà sống đến bây giờ.

Đầu óc hắn mơ hồ đầy khó hiểu mà quay trở lại tòa nhà đối diện.

"Thật kỳ quái, người tên Lâm Vân Khởi kia mang mệnh cách cổ quái, nhưng lại rất khỏe mạnh, trên người cũng không nhiễm âm khí, chứng tỏ không bị thứ dơ bẩn nào quấn thân."

Với trạng thái của cậu ta bị một lần bóng đè cũng đủ mệt mỏi đừng nói đến việc có một giấc ngủ ngon mỗi đêm.

Tổng cộng hôm nay Tổ đặc biệt đi đến ba người, cấp trên tự mình dẫn dội, mọi người vốn ban đầu cũng không có hứng thú gì với một người nhìn qua rất bình thường này, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

 Sau khi La Thất nhiều lần nhấn mạnh là mình không cảm nhận được khí tức bảo hộ cường đại nào trên người Lâm Vân Khởi, Nhiếp Ngôn bỗng nghĩ đến điều gì đó, hắn hơi mấp máy môi, rồi lại nhanh chóng mím môi quyết định tự mình đi xem.

...

Sau khi quét dọn xong tầng cuối cùng, Lâm Vân Khởi cất dụng cụ, đi về phía tòa nhà khác để thay quần áo.

Cùng lúc đó, Nhiếp Ngôn và La Thất cũng bước vào khu nhà.

Một trận âm phong bỗng ập đến, âm hồn bay xuống cũng không chủ động tấn công mà ngược lại như lao đi chạy trối chết, rất nhanh đã không thấy.

"Đuổi theo không?"

Nhiếp Ngôn khoát khoát tay, chỉ lên tầng trên, hỏi:"Cậu cảm thấy nó đang sợ hãi cái gì?"
La Thất nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Nhiếp Ngôn mặt không đổi sắc, nhưng lại thả ra hai con hạc giấy để dò đường, rõ ràng biểu cảm cẩn thận hơi vừa nãy vài lần.

Khi sắp đến cầu thang giữa lầu ba và bốn, cánh hạc giấy rung lên dữ dội, dừng lại ở một chỗ không chịu tiến lên. Nhiếp Ngôn và La Thất đều dừng lại phía sau hạc giấy, từ góc độ của họ đủ để nhìn thấy cảnh tượng phía trước.

Trước cửa phòng 402, một bóng hình hư ảo mặc áo choàng đội nói rộng vành đang ngồi xếp bằng trước cửa, bởi vì vành nón quá rộng nên không phân biệt được là nam hay nữ.

Dĩ nhiên, La Thất cho rằng điều này cũng không cần thiết lắm.

Một con quỷ, thứ quan trọng là cấp bật, không phải giới tính.

"Ngạ Quỷ*!" Khi nhìn thấy chiếc bát vỡ đặt ở đầu gối kia, La Thất bởi vì quá kinh ngạc mà thậm chí còn nói lắp.

*Ngạ quỷ: quỷ đói

Sắc mặt hắn vô cùng khó coi.

 Dị Vật, có nhiều loại khác nhau, ví dụ như tượng gỗ, búp bê ký sinh, tấn công bằng bóng, v..v.. đây đều là những loại mà con người sau này phát hiện ra.

Hệ số nguy hiểm của chúng phần lớn đều trong phạm vi có thể khống chế. Ngược lại, những tà vật vốn sớm đã tồn lại trong sách cổ dù là sức mạnh hay lực tàn phá đều vượt xa những loại mới này.

Giống như quỷ treo cổ, quỷ thế mạng...

Trong đó, ngạ quỷ tuyệt đối có thể xếp hạng nhất, khó đối phó trong ba con trên.

Đối với bất kì một thành phố nào, xuất hiện một con ngạ quỷ trưởng thành chắc chắn là một thảm họa.

"Đội trưởng, tôi ngăn nó, anh đi trước đi."

Nhiếp Ngôn không trả lời, như cũ nhìn về phía trước.

Ngạ quỷ một mực cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cái chén trong tay, cho nên chỉ có Nhiếp Ngôn đang đơn phương nhìn nó. Một lúc sau Nhiếp Ngôn đột nhiên mở miệng:"Đi thôi."

La Thất sửng sốt, đi?
Giây tiếp theo, Nhiếp Ngôn trực tiếp đi xuống lầu, La Thất hậu tri hậu giác vội vàng đuổi theo xuống, một hơi nín thở đi đến cửa khu mới quay đầu liếc mắt lại, xác định ngạ quỷ không đuổi tới.

Hắn hung hăn nhéo bản thân một cái để chắc chắc mình không nằm mơ.

Trốn thoát dưới mí mắt một con ngạ quỷ, chuyện này đủ khoe khoang cả đời!

Sau khi kinh ngạc đi qua, La Thất hồi tưởng lại lúc âm hồn chạy trốn trước đó, đưa ra một suy luận có vẻ kỳ quặc nhưng lại khá hợp lý: Ngạ quỷ không những không công kích Lâm Vân Khởi mà còn đang giúp đỡ xua đuổi những cô hồn dã quỷ khác.

"Lệ quỷ đi bảo vệ con người?"

"Không phải là bảo vệ, mà đang đợi giữ đồ ăn." Nhiếp Ngôn lạnh lùng nói:"Lâm Vân Khởi là thức ăn mà ngạ quỷ nhìn trúng, đương nhiên sẽ không cho phép những con quỷ khác dòm ngó."

Thể chất của Lâm Vân Khởi thật sự là thứ hấp dẫn đối với dị vật, như yêu quái thấy thịt Đường Tăng, Ngạ quỷ để ý cũng không có gì lạ.

La Thất nghe vậy sờ tay lên chiếc nhẫn la bàn tự lẩm bẩm:"Một người bình thường, nhưng lại không trực tiếp trở thành mồi ngon trong miệng Ngạ quỷ, chẳng lẽ..."

Không biết nghĩ đến điểm gì, con ngươi hắn trợn to, so với khi thấy Ngạ quỷ còn kinh ngạc hơn.

Nhiếp Ngôn ngẩn đầu, ánh mắt như xuyên mấy tầng mây trở về nhiều năm về trước.

"Dị vật không thể làm tổn thương một người hoàn toàn vô thần."

Lý luận mà giáo sư Vi khi còn sống đưa ra dường như đã được chứng thực trên một người trẻ tuổi.

Cùng ngày đó, Tổ đặc biệt mở một cuộc hợp khẩn cấp về việc làm cách nào xử lý Ngạ quỷ, nhanh chóng đưa ra một giải pháp chi tiết.

Sau khi cuộc họp gay gắt dừng ại, mọi người không hẹn mà nhìn về phía Nhiếp Ngôn, dù gì quyền quyết định sau cùng cũng trong tay đội trưởng.

Nhiếp Ngôn nói:"Kịp thời dập tắt ngọn nguồn nguy hiểm là cần thiết, bất quá..."

Anh lần lượt nhìn lướt qua từng khuôn mặt:"Các cậu chắc chắn muốn trực tiếp tiến hành tiêu diệt một con quỷ cấp Vương?"

Hiện trường một mảnh yên tĩnh, thật lâu cũng có người tìm về âm thanh của mình:"Cấp Vương?"

Nhiếp Ngôn:"Tạm không đề cập đến tỉ lệ thành công, trong quá trình này khi một con ngạ quỷ nổi điên, hậu quả khó lường."

Khi cuộc họp sắp kết thúc, Nhiếp Ngôn cuối cùng cũng đưa ra chỉ thị:"Tiếp tục hoàn thiện kế hoạch vây giết Ngạ quỷ, cố gắng giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất. Trước lúc đó không được hành động thiếu suy nghĩ."

"Vạn nhất trong thời gian này Ngạ quỷ mất kiểm soát thì sao?"
"Con dị vật kia trên người sát khí không quá nặng, nói rõ đã một khoảng thời gian dài nó không giết hại người nào." Nhiếp Ngôn nói tiếp:"Chúng ta nên thấy vui mừng, đây là một con đối với "thức ăn" có yêu cầu cực cao."

Sau khi cho mọi người thời gian để chấp nhận, anh tiếp tục nói:"Về tư liệu của Lâm Vân Khởi, phải điều tra thêm một lần nữa."

“Đã điều tra rồi, Lâm vân Khởi, sinh ra ở....”

Tổ đặc biệt họp thâu đêm.

Trong một căn phòng đơn sơ, rèm cửa che kín, ánh nến yếu ớt miễn cưỡng chiếu sáng khu vực xung quanh.

Lâm Vân Khởi ngồi một mình trước bàn, nheo mắt nhìn chiếc bánh kem.

"Mặc dù không có ai nhớ sinh nhật mình, nhưng nghi thức thì vẫn cần có."

Hát xong bài hát sinh nhật, Lâm Vân Khởi thổi tắt nến.

Cậu không cầu nguyện, cũng chưa bao giờ gửi gắm hy vọng vào điều viễn vong như vậy.

Cây nến vừa tắt, con Ngạ quỷ ở cửa nhìn chằm chằm vào chiếc bát trong tay, đôi mắt trống rỗng dưới vành nón cũng như cũ không hề lay động.

Hai mươi ba tuổi.

Hôm nay là ngày sinh nhật của lương thực dự trữ.

Chiếc nón rộng vành che khuất đôi mắt lạnh lẽo xinh đẹp, Ngạ quỷ có chút ngây ngốc bưng chén, một lát sau nó cúi đầu thành kính cầu nguyện: Hy vọng năm nay thức ăn có thể bắt đầu tin tưởng quỷ có tồn tại trên đời.

"Hy vọng, ta có thể... sớm được ăn cơm."

Vì chén cơm này, nó đã đợi hai mươi ba năm rồi a~~.

………………..

Tác giả có lời muốn nói:

Ngạ quỷ: Phật hệ chờ cơm-ingg.

P/s: mn thấy sai chính tả ở đâu nhắn mình nhé, cảm ơn ạ
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play