Chương 2: Công Việc
Edit: Cá Mây
Một người chết đi, dường như tưới lên bầu không khí náo nhiệt lạ thường cho cả tiểu khu.
Sáng sớm ngày thứ hai, trên đường đi kiểm tra các tầng, Lâm Vân Khởi thấy hai ông lão cởi trần đang tụ tập tán gẫu.
Trước đây trên con đường này rất hiếm thấy cảnh tượng "nhộn nhịp" như vậy, hàng xóm với nhau còn ít khi chào hỏi.
“Nghe nói mới hơn năm mươi, còn trẻ quá, thật đáng tiếc.”
“Người đến đem thi thể đi bảo là bị nghẹn chết.”
Nghẹn chết?
Lâm Vân Khởi ngược lại không cảm thấy cách chết này có gì mới lạ, hồi cậu học đại học có một nam sinh vì liên tục ăn ba tô mì lớn, lại uống thêm một cốc nước, rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nhưng cũng có những người trời sinh ăn nhiều, ví dụ như cậu.
Đừng nhìn thân thể có vẻ gầy gò đơn bạc, nhưng sức lực cậu rất lớn, ăn cũng nhiều, hoàn toàn không thua kém những người làm streamer mukbang.
Quét dọn xong các tầng, Lâm Vân Khởi theo thói quen đi đến công viên tản bộ.
“Cảm ơn.”
Ở cổng có người đang phát tờ rơi, mặc kệ người đi đường có nhận hay không hắn cũng sẽ nói một tiếng cảm ơn.
Người này khoảng hơn ba mươi, đi đứng có chút bất tiện, giống như một con mèo nhỏ sinh non yếu ớt, mỗi lần hít thở lồng ngực cũng phập phồng hơn người bình thường rất nhiều.
"Ông chủ Liễu?" Thấy người nọ có chút quen mắt, Lâm Vân Khởi gọi một tiếng.
Người đàn ông thẳng lưng, khi nhìn thấy cậu trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười:"Là ngươi, đã lâu không gặp."
Không ngờ lại gặp người quen, Lâm Vân Khởi có chút vui vẻ bất ngờ. Ông chủ Liễu mở tiệm trà sữa gần đây cũng đã được một thời gian, Lâm Vân Khởi thấy chân gã không tiện, đã giúp gã bê hàng hóa mấy lần, coi như đền đáp ông chủ Liễu cũng thường xuyên mời cậu uống trà sữa.
Sau đó không biết vì sao lại có tin đồn đồ uống nhà gã không hợp vệ sinh, khách đến cửa tiệm ngày một ít đi, cuối cùng buộc phải đóng cửa.
Lâm Vân Khởi liếc nhìn tờ rơi, hóa ra là thông báo tuyển dụng.
“Ngươi muốn mở thử?”
“Đúng vậy, trước đây tôi từng mở một nhà hàng buffet, nên giờ cũng muốn làm mọi thứ thật hoàn hảo.”
Người đến nếm thử cũng cần có điều kiện, trước hết vị giác, khứu giác phải đặc biệt nhạy bén, có thể dễ dàng phân biệt thức ăn ngon, dở, thời gian bảo quản các loại v..v…
Ông chủ Liễu đưa ra mức giá không thấp, mỗi lân trải nghiệm phải nguyện ý trả một nghìn rưỡi tệ.
Ông chủ Liễu cười, khóe miệng giật giật khó khăn, cả người càng thêm mệt mỏi:"Tôi nhớ vị giác của cậu rất tốt, có muốn thử cân nhắc công việc này không?"
Lâm Vân Khởi thật thà nói:" Tôi không có kinh nghiệm."
“Không sao, cậu cứ đến, Nhà hàng của tôi mỗi lần chỉ tiếp mười khách, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn sử dụng cũng rất đắc tiền, tuyệt đối đáng đồng tiền bát gạo.”
Ông chủ Liễu giới thiệu rất nhiều, thần thần bí bí bày tỏ mỗi một món ăn đều là món đặt trưng.
Nhìn gã nhiệt tình như vậy Lâm Vân Khởi cũng không tiện từ chối tâm ý của đối phương, cậu đáp ứng khai trương quán sẽ ghé.
Khi hai người nói chuyện, cách đó một đoạn không xa dưới gốc cây một bóng đen dừng lại chốc lát rồi nhanh chóng rời đi.
…
Ở một nơi bí ẩn trong thành phố, có một cơ quan đặc biệt chuyên xử lý dị vật, nhưng cơ bản không ai biết đến sự tồn tại của nó. Giờ phút này La Thất đang huênh hoang đẩy cửa bước vào.
"Không phải đang đi làm nhiệm vụ sao?" Một đồng nghiệp hỏi hắn.
“Tạm thời có chút việc, đội trưởng đâu?”
Theo phương hướng đồng nghiệp chỉ, La Thất đi thẳng đến phòng hồ sơ.
"Phòng hồ sơ dị vật cấm mang đồ ăn vào." Nhiếp Ngôn nhắc nhở hắn.
La Thất đứng ở cửa nhún nhún vai:"Quỷ thì cứ gọi là quỷ đi, sao phải đặt cho nó một cái biệt danh."
Dị Vật.
Cũng không làm cho chúng trở nên trang trọng hơn được.
Nhiếp Ngôn lười để ý đến hắn:"Bảo cậu theo dõi người, sao lại về đây?"
La Thất không đùa giỡn nữa, nghiêm mặt nói:"Khi tôi theo dõi Lâm Vân Khởi, có nhìn thấy một người cho tôi cảm giác rất kỳ quái."
Nhiếp Ngôn buông tập hồ sơ xuống, nghe hắn nói.
Làm nghề của bọn họ, giác quan thứ sáu cũng là một loại năng lực, La Thất sẽ không nói lung tung.
La Thất đưa cho anh ta xem một tấm ảnh chụp trộm:" Lâm Vân Khởi gọi người này là ông chủ Liễu, nhưng theo quan sát của tôi, trên vai gã ấy không có một chút lửa nào."
Vẻ mặt Nhiếp Ngôn lộ một tia cảm xúc:"Người không có lửa?"
La Thất gật đầu:"Người chết đi, lửa mới có thể tắt, người này như vậy khác gì một cái xác biết đi?"
Lúc ấy hắn theo bản năng nghĩ ông chủ Liễu là dị vật, nhưng đến tận bây giờ, tổ đặc biệt gặp dị vật có thân xác gần như cực kỳ hiếm. Những trường hợp như búp bê, con rối chỉ có thể nói là bị dị vật điều khiển, nhưng loại như ông chủ Liễu, thì chưa từng nghe nói đến bao giờ.
La Thất tự lẩm bẩm làu bàu nói ra suy nghĩ trong lòng, Nhiếp Ngôn liền cắt đứt lời hắn:"Chưa bao giờ nghe? Chưa chắc đâu."
La Thất tỏ vẻ không hiểu.
"Sổ sinh tử." Nhiếp Ngô lạnh nhạt nói ra ba chữ.
La Thất mấp máy môi nói không nên lời.
Thời gian tổ đặc biệt thành lập có thể truy ngược về hơn nửa thế kỷ trước, mục đích là để thanh trừ dị vật bảo vệ người bình thường. Trừ cái này ra, còn có một nhiệm vụ quan trọng: dốc toàn lực tìm ra Sổ sinh tử.
La Thất dạo gần đây mới dần tiếp xúc với các nhiệm vụ dị vật cấp cao, có một số việc còn chưa hiểu rõ lắm:" Sổ sinh tử thật sự có tồn tại?"
Nhiếp Ngôn nói :"Trong nhất thời không thể nói hết được, nhưng tổng bộ đã xác định sự tồn tại của Sổ sinh tử, chúng ta chỉ cần tìm thấy rồi tiêu hủy nó."
Loại đồ vật trong truyền thuyết có thể định đoạt sinh tử của con người này, dù do ai nắm giữ thì cũng đều là mối họa tiềm tàn.
“Hủy Sổ sinh tử, chẳng phải con người sẽ...”
Nhiếp Ngôn khoát tay:" Hủy rồi thì vẫn sinh lão bệnh tử như thường."
Trong đó tựa hồ còn có nhiều ẩn tình sâu xa, hắn không muốn nói nhiều về vấn đề này:"Đi theo Lâm Vân Khởi, thông qua cậu ta để tiếp cận ông chủ Liễu kia, xem xem có thể tìm được cái gì hữu ích không."
…
Lâm Vân Khởi cũng không biết "liễu yếu đào tơ" như ông chủ Liễu kia đã bị người của tổ đặc biệt để mắt tới.
Từ công viên về nhà, con hẻm nhỏ của tiểu khu bị một chiếc xe sang chặn đường.
Biển sổ xe kia toàn là số tám, Lâm vân Khởi có ấn tượng sâu sắc với chiếc xe này, là em trai của người chết gần đây. Lúc đối phương lập linh đường trong phòng còn từng bảo cậu cút xéo đi quét dọn.
Là một người có tính tình không tốt.
Người đàn ông vừa vặn bê đồ từ trên lầu đi xuống, xem ra là đang thu dọn di vật mang đi.
Thấy đồ trên tay quá nặng, nhìn qua Lâm Vân Khởi liền vẫy tay:" Tôi nhớ cậu là cậu nhân viên dọn vệ sinh đúng không, mau qua đây giúp một tay."
Lâm Vân Khởi từng tiếp xúc với người giàu, cậu chia họ làm hai loại, loại đặc biệt lịch sự và loại vênh mặt tỏ vẻ bề trên sai khiến.
Dĩ nhiên người trước mặt thuộc vế sau.
Mắt thấy Lâm Vân Khởi không để ý đến mình, hắn ta lập tức sa sầm nét mặt, nhanh chân bướt qua định mở miệng mắng người:" Mày..."
Lâm Vân Khởi mặt không cảm xúc ngân nga mặc hắn nổi cơn.
“Em là ánh trăng tháng tư giữa nhân gian~”
Đang nói, đồ trên tay hắn ta rơi loảng xoảng xuống đất.
Lòng người đàn ông đột nhỉên xao động, đôi mắt mê li đắm đuối nuốt nước miếng một cái, giống như bị câu mất hồn.
Lâm Vân Khởi có chút ngạc nhiên trước sự chuyển biến bất ngờ này, lát sau, dường như hiểu ra điều gì đó, cậu quay lại nhìn theo hướng người đàn ông đang ngơ ngẩn.
Phía sau chỗ hang cây đào có một người đang đi qua.
Lâm Vân Khởi không biết phải hình dung thế nào, giống như những đóa hoa đào rực rỡ trên đầu cũng bị khí chất của người này lây nhiễm, từ cảnh đẹp tươi sáng biến thành thứ rượu hoa đào làm say đắm lòng người.
Bất quá, nhìn khí chất đối phương có vẻ là người khó tiếp cận, cũng như rượu, trong vị ngọt ngào mềm mại ẩn chứa chút cay nồng.
... Bạch Từ.
Cùng sống chung trong một tiểu khu, Lâm Vân Khởi thật sự có ấn tượng rất sâu sắc với anh ta.
Loại ấn tượng này không đến từ khí chất hay vẻ bề ngoài, mà là đến từ những chuyện xung quanh. Cứ cách dăm ba hôm là có người điên cuồng đến tỏ tình với anh ta, và những người này cuối cùng hoặc là phát điên không thì cũng mất mạng.
Mà em trai của người quá cố này, rõ ràng cũng đang dần có xu hướng trở thành một trong những kẻ theo đuổi bi thảm kia.
Lâm Vân Khởi khẽ tặc lưỡi, thật sự không thể hiểu được, dù là yêu từ cái nhìn đầu tiên, tiếng sét đi chăng nữa thì cũng đâu cần tới mức điên cuồng như thế.
"Anh ta là ai?" Người đàn ông lẩm bẩm.
“Giống như anh trai anh, cũng là một cư dân bình thường của tiểu khu này.”
Người em trai nhìn Lâm Vân Khởi một cái nói:" Không thể nào, đấy tuyệt đối không phải người bình thường. Cậu không ngửi được sao? Lẫn trong làn gió thổi đến mang theo hơi thở của anh ta, tôi chưa bao giờ ngửi được mùi gì ngọt ngào ngây ngất đến vậy."
“...”
Tên nhà giàu thô tục của một khắc trước giờ tiến hóa thành nhà thơ giàu tình cảm rồi. Cái này không tận mắt chứng kiến thì ai mà tin được.
Lâm Vân Khởi đã không phải lần đầu tiên chứng kiến "Đại Cảnh Tượng" này, trước đây cậu còn nghi ngờ Bạch Từ có phải là một tên sát nhân biết thái hay không, thì bây giờ cậu nhận định anh ta có vẻ giống người bị quấy rối hơn.
Người em trai dẫm lên di vật của anh trai quá cố đi tới, bàn tay giơ lên như muốn bắt lấy cánh tay Bạch Từ, đáng tiếc chỉ bắt được không khí.
Bạch Từ chẳng biết từ lúc nào đã lướt qua hắn ta.
Lúc đi ngang qua Lâm Vân Khởi, Bạch Từ dừng bước, im lặng một lát rồi nói:" Chào buổi sáng."
Trong các tầng hành lang nhà Lâm Vân Khởi phụ trách quét dọn cũng có nhà của Bạch Từ, hai người sống khá gần nhau nên hầu như ngày nào cũng gặp mặt.
Đây cũng là lý do vì sao Lâm Vân Khởi bị tổ đặc biệt để ý ngay từ lúc đầu. Tổ đặc biệt đinh kỳ sẽ theo dõi mọi hành động của Bạch Từ, trong mắt họ anh là một sự tồn tại vừa thần bí vừa cực kì nguy hiểm. Mỗi lần theo dõi đều thấy anh chạm mặt ở tiểu khu chào buổi sáng, buổi trưa, buổi tối với Lâm Vân Khởi muốn không để ý cũng khó.
“Chào buổi sáng.”
Lâm Vân Khởi đáp lại, lập tức cảm thấy sau lưng như có gai nhọn đâm vào, em trai của người quá cố đang trừng mắt nhìn cậu một cách hung ác. Dường như thời thời khắc khắc có thể ngay lập tức hóa thân thành dã thú xông lại xé một mảng thịt trên người cậu.
Bây giờ một mét vuông có thể xuất hiện người nhân cách lệch lạc gây hại cho người vô tội cũng không ít. Lâm Vân Khởi không hề hoài nghi khả năng đối phương có thể trút cơn giận do không theo đuổi được Bạch Khởi lên người cậu chút nào.
Dường như biết được cậu đang nghĩ gì, Bạch Từ mở miệng “Người này ấn đường có chút đen, tai ương quấn thân, sống không thọ, ngươi đừng lo lắng.”
Lâm Vân Khởi vậy mà nghe ra được chút an ủi trong lời anh nói.
Hai người cũng không nói gì thêm, Lâm Vân Khởi cũng xác định mình sẽ không chủ động giao tiếp với đối phương nhiều, dù sao những chuyện quái dị phát sinh quanh người Bạch Từ cũng quá nhiều, theo bản năng cậu cũng muốn tránh đi.
Cậu mua một phần đồ ăn sáng rồi lên lầu, gần đây nhiệt độ tăng có chút nhanh, hôm nay phòng cũng phá lệ đặc biệt oi bức.
Lâm Vân Khởi mở cửa thông gió, tự mình kéo chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi dựa vào ngưỡng cửa. Cậu cẩn thận bóc lớp giấy bên ngoài lộ ra một góc của bánh rán trứng xa hoa.
Xúc xích được tẩm ướp đầy đủ gia vị, ăn kèm với bánh rán làm từ bột đậu xanh, cắn xuống một cái còn có thể nếm được vị trứng gà thơm ngon. Rau ăn kèm tươi mát, kết hợp cả rau, thịt, ăn cùng lúc với lớp bánh bên ngoài có hạt vừng càng ngon miệng hơn.
Cậu vừa hưởng thụ mỹ thực vừa híp mắt, con ngạ quỷ mà mắt thường không nhìn thấy được cũng đang ngồi trên bậc thềm, cứ như vậy nhìn cậu ăn.
Chiếc bát trong tay ngạ quỷ có một vết nứt khá sâu, khí đen từ đó lan tràn ra xung quanh quấn quanh Lâm Vân Khởi.
Thứ khí đen đó dường như không từ thủ đoạn nào như những con rắn nhỏ bò quanh Lâm Vân Khởi, nhưng thủy chung dù làm cách nào cũng không thể thâm nhập vào thân thể cậu.
Hai bên như cách nhau một bức tường vô hình, như thể chỉ cần có tầng che chở đó, ngạ quỷ dù làm cách nào cũng không thể nuốt chửng được linh hồn Lâm Vân Khởi.
Sau khi thất bại lần nữa, ngạ quỷ vẫn duy trì ánh mắt đờ đẫn, cả khuôn mặt ẩn sau vành nón rộng không biểu cảm.
Chiếc bánh rán trên tay chỉ còn một chút, Lâm Vân Khởi há to miệng nhét hết nó vào, hai má cậu phồng lên như chuột hamster.
Cuối cùng cũng ăn xong, cậu lại hớp một ngụm sữa đậu nành thơm nồng, cảm thán:"Ăn ngon uống tốt, đây tuyệt đối là điều tuyệt vời nhất để phấn đấu khi còn sống."
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Vân Khởi: Người sống trên đời phải có mục tiêu.
Bạch Từ: Cho nên vì thế tôi sẽ đến bên em.
Ngạ quỷ: Vậy ta đi nhé?
Chú thích: Trong truyện không có yếu tố thiên đình, địa phủ. Sổ sinh tử cũng không phải Sổ sinh tử theo nghĩa đen, hồi sau sẽ có lời giải thích.