Chương 4: Ngon Miệng
Edit: Cá Mây
Tôm hùm được bày biện trên bàn được tạo dáng uy phong lẫm liệt, đôi càng cứng cáp hướng thẳng ra cửa.
Ông chủ Liễu đặt trước mặt mỗi thực khách một con.
Ngoại trừ Lâm Vân Khởi và La Thất, những người còn lại đều có thể nói là dân sành ăn, động tác bóc vỏ tôm của họ vô cùng thuần thục.
La Thất nhìn chằm chằm vào phần thịt tôm hùm béo ngậy, không có lập tức động dao.
Nhưng mà hắn ngồi gần Lâm Vân Khởi lại ngay dưới mắt ông chủ Liễu, cứ ngồi im như vậy chắc chắn sẽ gây nghi ngờ.
Ăn một chút chắc không có vấn đề gì lớn nhỉ. Phần lớn thực khách của ông chủ Liễu chỉ uể oải rã rời, thêm việc dương khí của bản thân hắn vốn dồi dào, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
La Thất chuẩn bị tiếp tục áp dụng phương thức giở trò vô lại để cướp phần của Lâm Vân Khởi. Nhưng vừa đưa tay ra, còn chưa chạm vào đối phương, ông chủ Liễu liền đặt vào tay hắn một tách trà nóng.
“Cậu muốn uống nước sao?”
Lúc này Lâm Vân Khởi đã bóc xong vỏ, thịt tôm tươi ngon vừa chạm vào miệng vị giác đã bùng nổ. Phần nước chấm ngoài việc nếm được vị mù tạt và nước cốt chanh còn xen lẫn thêm một loại hương liệu kỳ lạ, không biết phải hình dung thế nào.
Thật mạnh mẽ.
Qua một phút, hai phút…
Ông chủ Liễu không nhịn được hỏi: “Thức ăn ngon không?”
Lâm Vân Khởi không ngẩng đầu, sợ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ dùng dao nĩa, cậu chỉ tranh thủ ậm ừ một tiếng.
Âm thanh mơ hồ không rõ lại bị cậu "ừm" ra một cảm giác rất "nũng nịu".
Măt thấy người trong cuộc ăn đến mặt mày vui sướng thoải mái, ông chủ Liễu không biết lúc nãy liệu mình có quên cho máu tim vào không.
Ước chừng sau năm phút trôi qua, Lâm Vân Khởi vẫn không có phản ứng gì.
Ngược lại, những người xung quanh hắn, đa số bọn họ sau khi cắn vài miếng đã bắt đầu chìm đắm trong trạng thái "dư vị vô tận".
Bọn họ đều đặt dao nĩa xuống, không ai có ý định ăn tiếp.
Lâm Vân Khởi cũng nhìn thấy cảnh này, thầm nói thật lãng phí.
Với tư cách là người ăn thử, cậu cảm thấy bản thân cũng nên nhận xét vài câu. Đang vắt óc tìm từ ngữ thì ông chủ Liễu ôn hòa nói: “Cứ ăn đi, loại tôm hùm lớn như này trên thị trường rất khó mua được, cậu cứ ăn nhiều một chút.”
Giọng điệu của gã rất chân thành, nghe không hề có cảm giác khách sáo, Lâm Vân Khởi cũng không khách khí nữa.
Những người khác nhìn cậu với vẻ ngưỡng mộ, cũng muốn được như vậy. Nhưng làm sao cũng không thể nuốt thêm một miếng nào.
Tên theo đuổi Bạch Từ điên cuồng kia là người cảm thấy no nhất, chỉ mới ăn được nửa đĩa tôm mà bụng hắn đã phình ra như quả bóng cao su.
Xoa xoa bụng, người đàn ông nhìn Lâm Vân Khởi đang ăn uống ngốn nghiến, miệng khẽ chửi một câu, lại tiện thể tiếc nuối hôm nay vận may mình có vẻ không tốt, dạ dàng có chút không thoải mái.
…
“Có thể lại thêm một con tôm hùm nữa không?”
“Nhím biển trông cũng không tệ.”
“Cá hồi hay lươn? Trẻ con mới phải chọn.”
"Gà đang nướng sao? Tôi không phiền đâu." Nhớ lại nguyên liệu trên xe đẩy lúc nãy, Lâm Vân Khởi nói “Sushi đi.”
…
Một đĩa sushi vào bụng, Lâm Vân Khởi chỉ mới no được bảy tám phần.
Đã dùng đến chừng bảy giọt máu tim vậy mà ông chủ Liễu vẫn không cảm nhận được bất kỳ phản hồi sức mạnh nào.
Lâm Vân Khởi nhìn ra sắc mặt gã không ổn, quan tâm hỏi: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Ông chủ Liễu xua tay: “Bệnh cũ thôi, để tôi đi làm thêm chút sashimi.”
Dứt lời gã lại đi bận rộn ở quầy bar.
Lần nữa ép ra một giọt máu tim, gân xanh trên cánh tay gầy yếu của gã giật nhẹ một cái. Khi bưng đĩa sashimi khập khiễng bước tới, trông gã như chưa đã lâu chưa được ngon giấc, làn da trắng nhợt nhạt, quầng thâm mắt cũng hiện rõ ràng.
Lâm Vân Khởi đứng dậy đỡ lấy ông chủ Liễu, phát hiện cơ thể gã lạnh đến dọa người.
"Cơ thể tôi trời sinh đã thể hàn." Ông chủ Liễu nghiến răng cố gắng đứng thẳng: “Cậu ăn nhiều một vào.”
Mắt thấy ông chủ Liễu tinh thần uể oải, La Thất liên lạc với tổ đặc biệt cũng không cần che che giấu như trước nữa.
Vừa nhìn đã thấy tin nhắn Nhiếp Ngôn gửi đến vài phút trước:
“Xung quanh không tìm thấy công trình nào để quan sát, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình. Liễu Phàm rất có thể không còn là người nữa. Dị vật không thể nghiêm hình thẩm tra, chúng ta cần thu thập thêm thông tin từ hắn để tìm kiếm Sổ Sinh Tử. Không thể bứt dây động rừng.”
Nhiệm vụ được giao có độ khó không nhỏ. Dị vật vốn có tính cảnh giác rất cao, có thể lúc mới điều tra chúng sẽ không cảm thấy gì, nhưng trong quá trình tiếp xúc sâu hơn, bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
La Thất nhất thời cảm thấy khó khăn.
Giờ phút này nhìn những thực khách khác, đặc biệt là em trai của người mất đã xảy ra xích mích với Lâm Vân Khởi vẫn như cũ đang chìm đắm trong dư vị của món ăn.
Ông chủ Liễu ngoắc ngoắc ngón tay, một lượng lớn tinh khí từ trong cơ thể họ hóa thành những sợi tơ trắng trong suốt, sau khi hấp thu sắc mặt ông chủ Liễu có vẻ khá hơn một chút.
Một chút tôm hùm vốn cũng không có tác dụng gì với La Thất. Hắn hiểu rõ mình không thể tiếp cận được ông chủ Liễu nên chỉ có thể thông qua Lâm Vân Khởi.
Nhưng Lâm Vân Khởi vẫn đang cắm cúi ăn, thỉnh thoảng lại gọi ông chủ Liễu thêm món, La Thất nhìn mà thở dài một tiếng.
"Ăn được là phúc", Lâm Vân Khởi hoàn toàn đáp ứng điều này.
Nghĩ đến đây, hắn bất lực lắc đầu.
Sau khi ăn thêm một đĩa sashimi do ông chủ Liễu mang lên, Lâm Vân Khởi đứng dậy lau miệng: “Đi thôi.”
La Thất ngơ ra một lúc mới biết cậu đang nói với mình.
Lâm Vân Khởi nói: “Không phải muốn đến đồn cảnh sát tranh luận phải trái sao?”
Lời còn chưa dứt, cậu đã túm lấy cổ áo La Thất, lực tay cậu rất mạnh, La Thất trực tiếp bị kéo về phía trước hai bước. Với khí lực này chẳng trách sao hôm đó cậu có thể dễ dàng dùng vũ lực xé nát những bông hoa giấy oán niệm.
"Cảm ơn đã chiêu đãi." Lâm Vân Khởi khi nói chuyện với ông chủ Liễu vẫn rất lịch sự: “ Đã ăn no uống đủ, giờ tôi đi giải quyết chút việc riêng. Báo cáo chi tiết về món ăn thử, sau khi về nhà tôi sẽ gửi cho anh.”
Ông chủ Liễu sửng sốt vội vàng lau tay đang chuẩn bị xin thông tin liên lạc.
Lâm Vân Khởi nói: “Trên tờ rơi hôm đó đã có rồi.”
La Thất không phản kháng cậu vẫn giữ nguyên hình tượng kêu la thêm hai tiếng, mặc cho Lâm Vân Khởi vừa kéo vừa lôi mình ra ngoài, hắn cũng muốn xem rốt cuộc cậu đang giở trò gì.
Xe buýt vừa vặn đến, Lâm Vân Khởi đẩy người lên xe, mình cũng lên theo. Cả quá trình tiếp theo cậu chỉ nhắm mắt dưỡng thần, đến trạm mới mở mắt, không để ý đến La Thất.
Gần đến tiểu khu Lâm Vân Khởi mới quay người lại cảnh cáo: “Còn theo dõi tôi nữa tôi sẽ không ngại mà đánh anh đến phải chống gậy đâu.”
Sắc mặt La Thất hơi đổi, lát sau mới ôm lấy cây gậy chống nhanh chóng rời đi.
Lâm Vân Khởi nhướng mày... lương tâm trỗi dậy sao?
Vừa quay đầu còn chưa đi được mấy bước, cậu đã thấy một bóng người quen thuộc trong bóng cây loang lổ dưới màn đêm.
Trong tiểu khu chỉ còn một hai ngọn đèn đường đang cố gắng làm việc, ánh sáng chớp tắt liên tục, dù gương mặt xinh đẹp đến đâu cũng không chịu nổi sự dày vò của hoàn cảnh này.
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Từ bị làm cho ảm đạm đi ba phần, trông anh bây giờ giống như một nữ quỷ xinh đẹp trong truyện Liêu Trai.
Vị trí anh đứng là con đường bắt buộc phải đi về nhà, Lâm Vân Khởi dù cho có muốn đi đường khác cũng không có lựa chọn. Khi đi ngang qua Bạch Từ, thấy tay anh đang cầm dây xích chó, nhưng lại không có chó.
Nếu đã gặp, dĩ nhiên phải chào hỏi một tiếng.
Bạch Từ giải thích: “Một con chó con, không ngờ nó tự giật đứt dây xích chạy mất.”
Lâm Vân Khởi khách khí đề nghị: “Để tôi giúp anh tìm nhé.”
“Không cần đâu, con chó này dù còn nhỏ nhưng hung dữ lắm.”
Lâm Vân Khởi không khách sáo thêm nữa, khi lên lầu khe khẽ thở dài, tối nay chỉ ăn mỗi hải sản, cậu thật sự vẫn chưa no lắm.
Thấy thời gian còn sớm, cậu dứt khoát gọi thêm một phần đồ ăn mang về.
Quán ăn này cũng ngay gần nhà, anh shipper nhanh chóng mang đồ ăn lên lầu. Lâm Vân Khởi gọi cơm thịt kho, nước thịt ngấm vào từng hạt cơm, ăn cơm trộn thịt thì ngon không gì sánh bằng.
Chiếc laptop trước mặt cậu đang chiếu một bộ phim điện ảnh chủ đề trừ ma xưa cũ, Lâm Vân Khởi xem phim như đang xem truyện cười. Cậu vừa xem vừa ăn, tiện thể kiểm tra lại lịch trình gần đây, tránh bỏ sót công việc làm thêm nào.
Trong đêm tĩnh mịch, căn phòng nhỏ chỉ còn lại tiếng nuốt thức ăn và hiệu ứng âm thanh khoa trương của bộ phim.
Con ngạ quỷ vẫn như cũ ngồi bất động ở cửa, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng động nhỏ trong phòng.
Người ta vẫn nói con người là loài ưu việt nhất trong muôn loài, nhưng con người cũng không nhận được sự ưu ái đặc biệt của thế giới này. Thế giới dường như cũng có quy tắc vận hành riêng của nó, khi cảm thấy quá tải, nó sẽ vứt bỏ loài này.
Con người còn như vậy, huống chi là dị vật.
Chúng cũng không mạnh mẽ như trong phim truyền hình, cùng lắm chỉ có thể dựa vào từ trường gây ra một chút sự cố chập điện, thậm chí cũng không thể tùy tiện xê dịch đồ vật trong phòng để tạo ra sự hoảng loạn.
Chỉ khi sinh vật sống tiết ra những hormone đặc biệt trong trạng thái tiêu cực, dị vật mới có thể men theo những chất này để tấn công, hấp thụ tinh khí trong cơ thể con người.
Toàn bộ quá trình đi săn này đều diễn ra trong sự tĩnh lặng.
Trong lòng mỗi người ít nhiều đều có chút nỗi sợ hãi, dị vật vì thế luôn có thể tìm ra sơ hở.
Nhưng Lâm Vân Khởi thì không, cậu giống như một thân thể không có sơ hở, không tồn tại bất kỳ nỗi sợ hãi nào đối với những điều chưa biết.
Về điểm này, ông chủ Liễu rất may mắn, gã là dị vật hiếm thấy, là "Cái xác biết đi", nhưng tiếc rằng phải thua thiệt vì thiếu kiến thức.
Số dị vật biết rằng người vô thần không thể bị dị vật tấn công sau khi thông tin tài liệu bị rò rỉ năm đó dù sao cũng là thiểu số, mà gã không nằm trong số đó.
Bên trong căn phòng, Lâm Vân Khởi nếm ra món thịt kho của quán hôm nay không được tươi lắm, cộng thêm đã ăn no rồi, cậu xuống lầu vứt rác.
Nhìn hộp nhựa trong vẫn còn thấy nửa miếng thịt, con ngạ quỷ nhíu mày.
Tên kia hôm nay đã ăn rất nhiều đồ ăn, bây giờ còn đi vứt những thứ ăn không hết, còn bản thân mình thì lại thêm một ngày không được ăn gì.
Lâm Vân Khởi dường như cũng cảm thấy bản thân có chút tội lỗi khi vứt phần thịt kho còn lại, khi bước qua cửa đi ngang qua con ngạ quỷ, không biết là vô tình hay cố ý, cậu lẩm bẩm một câu: “Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt*.”
*朱门酒肉臭, 路有冻死骨.Thơ Đường Thi Tam Bách Thủ (Nghĩa là: Nơi cửa son rượu thịt để ôi bốc mùi hôi thối, bên đây đường những bộ xương của người chết vì đói rét.)
Bất quá chỉ như vậy thôi.
Ngạ quỷ: “...”
…
Trong tiểu khu cả bóng dáng người đi dạo cũng không nhìn thấy.
Lâm Vân Khởi vứt rác xong, thấy Bạch Từ đang ở trong khu rừng nhỏ, trên tay còn cầm một cái xẻng.
“Anh đây là...”
“Xới đất, tôi trồng một ít cây ở dưới lầu.”
Lâm Vân Khởi "ồ" một tiếng: “Tìm thấy chó chưa?”
Bạch Từ gật đầu: “Tốn chút công sức, may mà nó không chạy xa.”
Lâm Vân Khởi đi dép lê xuống lầu nên cũng không đi dạo nhiều mà về thẳng nhà. Bạch Từ một đường xách xẻng đến khu rừng nhỏ bên cạnh, dùng lưng xẻng vỗ nhẹ vào đất quanh gốc cây đào.
Trong nháy mắt, những hộ dân ở tầng một gần đó đều cảm thấy một sự rung động nhẹ.
“Không muốn nát xương thì tự mình ra đây.”
Mặt đất khẽ động, lộ ra cái hố sâu, bên trong chôn một bộ xương chó to bằng cái ghế sofa.
Xương đuôi của con chó khổng lồ đột nhiên động đậy, cảnh tượng nhìn có chút quái dị.
Đối diện với sủng vật, chủ nhân ít nhiều luôn có vài phần kiên nhẫn, Bạch Từ giống như phụ huynh nhìn đứa trẻ không chịu động đậy nằm trên đất, đứng một bên thờ ơ, đợi nó tự mình bò dậy.
Cái góc đội này cũng không tệ, Bạch Từ ngẩng đầu vừa vặn có thể nhìn thấy ánh đèn trong phòng Lâm Vân Khởi, anh tự nói một mình: “Hôm nay tôi đã nói chuyện với cậu ấy mấy câu.”
Không giống như bình thường, chỉ có thể chào hỏi vội vàng.
Nói xong Bạch Từ lại nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đó rất lâu, đôi mắt ngày thường lạnh lùng kiêu ngạo giờ có thêm vài phần ma mị.
Lâu khô Cẩu nghe vậy vẫy vẫy xương đuôi, dùng bụi đất ép Bạch Từ sạch sẽ lùi lại một bước, khinh thường nói: “Tránh xa ta ra, đồ liếm chó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Vân Khởi: Ăn uống ngon miệng, hạnh phúc cả đời.
Ngạ quỷ: Là cố ý phải không? Chắc chắn là cố ý.
Bạch Từ: Hôm nay nói thêm được mấy câu.
Chó xương: Liếm đến cuối cùng, cái gì cần có đều có.