Đây là lần đầu tiên Lệ Cảnh Thiên công khai đưa Lục Thiên Thiên xuất hiện trong một sự kiện chính thức.
Đúng kiểu: tung cánh ra khỏi lồng, nhưng vẫn đậu trên tay người nuôi.
Tô Chỉ Du cầm ly rượu vang đỏ, vừa lịch thiệp chào hỏi người xung quanh, vừa nghiêng đầu nói nhỏ với tôi:
Cô đoán trúng rồi. Cuối cùng thì hắn ta cũng chấp nhận sự thật: tôi không bao giờ quay đầu lại nữa.
Tôi cười nhạt. Thật ra, từ khoảnh khắc cô ấy quyết định bắt tay với tôi, cánh cửa quay đầu kia đã bị đóng lại vĩnh viễn rồi.
Tôi và Lệ Cảnh Thiên không chỉ là đối thủ trên thương trường tôi còn là chị gái của tình địch hắn. tôi đáp, mắt không rời khỏi bóng dáng Lục Thiên Thiên phía xa.
Tô Chỉ Du liếc sang tôi, ánh nhìn ẩn ý:
Bây giờ tôi mới hiểu, ngay từ đầu tôi đã là quân cờ trong ván cờ của cô.
Tôi nâng ly chạm nhẹ vào ly của cô ấy, giọng điệu nhẹ nhàng đến mức gần như lơ đãng:
Quân cờ thì nghe xa lạ quá. Chúng ta là cộng sự. Hợp tác cùng có lợi thôi mà.
Chúng tôi cụng ly, cùng nở nụ cười giống nhau như đúc đều không phải nụ cười dành cho người ngoài.
Lúc đó, Lệ Cảnh Thiên đưa Lục Thiên Thiên tiến về phía chúng tôi.
Tay hắn đặt lên eo cô ta, vừa vững vàng vừa đầy... chiếm hữu.
Lục Thiên Thiên nhướng mày, nở nụ cười duyên dáng nhưng không che giấu nổi sự dè chừng:
Tôi không hiểu mấy chuyện thương trường, nhưng xem ra hai vị hợp tác rất suôn sẻ.
Tô Chỉ Du chỉ khẽ gật đầu, gương mặt không hề dao động.
Tôi mỉm cười đáp lại:
Cảm ơn.
Nhưng Lục Thiên Thiên vẫn chưa dừng lại.
Cô ta bật cười, giọng mềm như tơ nhưng nhọn như kim:
Người giống nhau thường tụ lại. Hai vị đúng là cùng một kiểu người.
Tôi không tức giận. Chỉ nhẹ nhàng đáp:
Câu đó đúng lắm. Như Lệ tổng và Lục tiểu thư vậy.
Không ai nói thêm lời nào. Không cần thiết.
Sự lịch thiệp đã cạn, màn kịch cũng gần đến hồi cao trào.
Tôi nhẹ nhàng nói “Xin phép”, rồi cùng Tô Chỉ Du rời đi, bắt đầu nhập cuộc với những doanh nhân lão luyện khác.
Ở đó, ít nhất người ta biết rõ: bắt tay là vì lợi ích, không phải vì tình cảm.
Một lúc sau, có người chủ động giới thiệu con cháu trong nhà cho chúng tôi.
Tôi và Tô Chỉ Du chỉ lễ độ chào hỏi, cần thì để lại danh thiếp. Không vội. Cũng không cần tỏ ra khát khao.
Sau vài vòng giao thiệp, hai chúng tôi trở lại khu vực tiệc đứng. Tôi cầm một chiếc bánh nhỏ, vừa cắn một miếng thì bắt gặp cảnh tượng thú vị.
Lục Thiên Thiên đang bị một nhóm tiểu thư nhà giàu vây quanh.
Không rõ họ nói gì, nhưng nhìn nét mặt Lục Thiên Thiên thì… rõ ràng không dễ nghe.
Còn Lệ Cảnh Thiên?
Đứng xa vài bước, ung dung nói chuyện với người khác. Hoàn toàn không có ý định “cứu giá”.
Tô Chỉ Du nhìn cảnh đó, nhếch môi:
Nhìn thế này thì chẳng giống “tình yêu đích thực” cho lắm nhỉ?
Tôi cũng không phản bác. Chỉ thong thả đáp:
Có lẽ hắn ta đang huấn luyện kỹ năng xã giao cho cô ta.
Chuyện yêu đương của họ, chúng ta xem như coi kịch thôi.
Tôi đưa chiếc bánh đến gần Tô Chỉ Du:
Thử cái này đi. Không tệ đâu.
Cô ấy cắn một miếng, gật đầu:
Ngon thật.
Tiệc tàn. Tôi lên xe về cùng Tô Chỉ Du.
Ai ngờ vừa ra khỏi bãi đỗ xe, lại tình cờ bắt gặp cảnh tượng “cặp đôi vàng” đang cãi nhau ngoài sảnh.
Lục Thiên Thiên đẩy Lệ Cảnh Thiên một cái, rõ ràng đang tức giận.
Nhưng hắn ta lại không hề nổi nóng. Ngược lại, kéo cô ta vào lòng, hôn xuống.
Lục Thiên Thiên kháng cự vài giây, rồi rất nhanh vòng tay ôm eo hắn.
Tô Chỉ Du thở dài đầy hài hước:
Kết màn đẹp thật.
Tôi cúi đầu, khẽ cười.
Lối ra hội trường vốn luôn tấp nập.
Và như tôi dự đoán vài người đã lén giơ máy chụp lại cảnh tượng ấy.
Tốt thôi.
Một cú bấm máy cho tình yêu đích thực.
Để sau này, không ai trong bọn họ có thể chối rằng mình chưa từng diễn.