Hôm em trai tôi đưa bạn gái về nhà, bố mẹ tôi cười đến mức răng cũng suýt rớt ra ngoài.
Bà nội thì vừa nhai hạt dưa vừa rưng rưng xúc động như xem phim cưới hỏi ở đài Vĩnh Long:
Cuối cùng thằng bé cũng chịu mở lòng! Cái nhà này sắp có dâu rồi!
Chỉ có tôi… là không cười nổi.
Bởi vì ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lục Thiên Thiên, tôi liền tỉnh người. Mạch não dường như bị ai đó táng một cái, trong đầu đồng loạt bật lên cảnh báo đỏ: Chào mừng đến với tiểu thuyết ngôn tình não tàn, bạn là nữ phụ pháo hôi, chúc bạn may mắn lần sau.
Đúng vậy, tôi nhận ra rồi. Cả nhà tôi, bao gồm cả cái đứa em trai vừa đẹp trai vừa si tình kia đều là nhân vật phụ trong một quyển tiểu thuyết tổng tài.
Lục Thiên Thiên là nữ chính, chỉ vì hơi giống bạch nguyệt quang đã khuất của nam chính mà bị anh ta xem như thế thân.
Một thế thân yêu sai người, ngu ngốc chịu đựng ngược tâm ngược thân, cuối cùng còn… mang thai bỏ trốn.
Em tôi, một bác sĩ thiên tài, đầu óc thông minh, EQ cao ngất trời lại rơi vào vai nam phụ si tình. Không chỉ dốc lòng chăm sóc cho nữ chính, mà còn tình nguyện nuôi con hộ người ta miễn phí.
Trong nguyên tác, sau khi cặp đôi chính vượt qua ngàn trùng hiểu lầm, yêu lại từ đầu, nam chính thần bí bá đạo kia đã dằn mặt cả thế giới và bằng một cách nào đó, cho nhà tôi phá sản.
Tôi? Từ nữ tổng tài xuống vỉa hè, thức khuya dậy sớm, lật bánh kếp mưu sinh.
Còn nữ chính? Vẫn xinh đẹp thánh thiện, mỉm cười bày tỏ lòng thương cảm với gia đình tôi một cách rất từ bi.
…Thật sự cảm ơn hai người nhé!
Tôi hít sâu một hơi, kéo em trai ra một góc vườn, không thèm vòng vo:
Hai đứa yêu nhau thật à? Nhưng chị thấy Lục Thiên Thiên không có vẻ gì là nghiêm túc cả.
Em tôi lập tức đanh mặt, biểu cảm như sắp vào phòng mổ:
Chị… biết rồi?
Tôi nhìn nó, ánh mắt như của mẹ ruột lúc con trai mang bài kiểm tra điểm thấp về nhà:
Em là em trai chị, bác sĩ giỏi, người tử tế. Em xứng đáng có một người tốt hơn.
Cũng may tác giả còn chút lương tâm, cho em tôi sự nghiệp huy hoàng. Cũng may tôi cũng không phải nhân vật pháo hôi dạng mềm yếu tôi là nữ tổng tài, có tiền, có não, có mối quan hệ.
Tôi sẽ không ngồi im để bị nam chính đè chết bằng một cú nhấn điện thoại.
Tiếc là… em trai tôi lại chọn đi đúng con đường “nam phụ si tình không có danh phận”:
Cô ấy là người tốt nhất.
Tôi câm nín.
Theo tiến độ truyện, lúc này Lục Thiên Thiên vừa phát hiện mình mang thai. Tức là tôi chỉ còn khoảng ba năm nữa, trước khi “thiên tài ba tuổi nhận cha” và mở màn cho bi kịch nhà họ tôi.
Phải tranh thủ!
Tôi bắt đầu mở rộng công ty, dấn thân đầu tư, gom từng đồng lợi nhuận đổ vào các dự án khởi nghiệp.
Ba năm sau, khi đứa trẻ thiên tài bắt đầu học bảng chữ cái, tôi đã xây dựng xong một đế chế riêng.
Còn em trai tôi? Vẫn như nguyên tác. Vẫn làm “người lạ thân thiết”, chăm con, nấu cháo, bầu bạn. Danh phận bạn trai còn chưa có.
Tôi thật sự không hiểu nổi:
Rốt cuộc Lục Thiên Thiên có gì tốt?
Hậu đậu, suốt ngày gây chuyện, gặp vấn đề thì chỉ biết khóc.
Không có em tôi thì cô ta thậm chí còn không nuôi nổi bản thân, chứ đừng nói đến con trai.
Ba năm qua, bố mẹ tôi cũng dần biết rõ đầu đuôi. Họ thở dài, chấp nhận để em tôi cưới Lục Thiên Thiên, coi con trai cô ta là cháu nội.
Nhưng tôi thì không phục.
Tại sao chứ?