Nam chính Lệ Cảnh Thiên bước vào cuộc đời tôi theo cách chẳng lấy gì làm lịch sự cho lắm xuất hiện giữa buổi họp cổ đông với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt khinh thường, ngữ khí kiểu: Cô mà cũng muốn tranh dự án này với tôi?

Ờ, thì sao?

Tôi không những muốn tranh, mà còn muốn đập hắn sml.

Gã cứ nghĩ mình là hoàng đế thương giới, ngồi đâu cũng được người ta rải hoa hồng dưới chân. Không ngờ lại đụng trúng tôi một nữ tổng tài “từng bán bánh kếp ngoài chợ” nhưng có đầy đủ máu liều và bảng kế hoạch đầu tư dài hơn sớ Táo quân.

Cuối cùng, dự án thuộc về tôi.

Không lâu sau đó, Tô Chỉ Du vị hôn thê hợp đồng trên giấy tờ của Lệ Cảnh Thiên tìm đến văn phòng tôi, khí chất lạnh nhạt như gió đầu đông, nhưng câu nói thì lại như đá tảng thả xuống hồ: Cô muốn gì mới chịu nhường dự án đó cho Cảnh Thiên?

À há.

Câu hỏi quen thuộc quá, nghe xong tôi suýt bật cười.

Tôi chưa kịp trả lời, nhưng trong lòng đã bỗng dưng xuất hiện hình bóng em trai tôi.

Một người phụ nữ ưu tú như vậy, rõ ràng có tất cả, vậy mà vẫn sẵn sàng hi sinh bản thân vì nam chính… giống hệt như cách em trai tôi đang mù quáng bảo vệ Lục Thiên Thiên.

Tôi nhìn Tô Chỉ Du, khẽ cười:
Tô tiểu thư có muốn đi với tôi một chuyến không?

Cô ta không hề do dự:
Tôi rất sẵn lòng.

Quả nhiên, vì nam chính, ai cũng có thể trở thành nhân vật phụ không có giới hạn.

Tôi đưa cô ấy tới một cửa hàng hoa nhỏ, nằm trong khu thương mại sầm uất bậc nhất thành phố.

Tô Chỉ Du nhíu mày:
Cô đưa tôi tới đây làm gì?

Tôi chỉ tay:
Cô thấy cửa hàng hoa này thế nào?

Cô ta nhìn quanh, đánh giá nhanh chóng và chính xác:
Vị trí tốt, trang trí ổn, tiềm năng không tệ.

Tôi gật đầu hài lòng. Cô ta quả nhiên là người hiểu thị trường.

Ừ, tiền thuê và sửa chữa cũng không rẻ. Cửa hàng này… là em trai tôi bỏ tiền ra mở cho bạn.

Ánh mắt cô ta hơi dao động.

Tôi ra hiệu nhìn vào bên trong. Người đang cẩn thận tưới hoa, chính là Lục Thiên Thiên.

Cô ta tròn mắt:
Là cô ta?!

Tôi chậm rãi, như đang kể một câu chuyện buồn cười mà không ai cười nổi:
Cô ấy có một đứa con trai, ba tuổi. Hacker thiên tài, IQ cao ngất trời, EQ thì chưa chắc. Cô đoán xem ba đứa bé là ai?

Tô Chỉ Du chết đứng tại chỗ.

Trước khi cô ấy kịp nổi trận lôi đình, tôi kéo cô ấy vào một quán cà phê đối diện. Gọi hai ly đen đá không đường cuộc nói chuyện này không dành cho người thích ngọt ngào.

Tôi kể cho cô ấy nghe tóm tắt bản thảo ba năm qua. Về cách tôi kéo công ty mình khỏi bờ vực phá sản. Về em trai tôi si tình ngu ngốc. Và về kế hoạch của tôi:
Tôi cần cô kết hôn với Lệ Cảnh Thiên càng sớm càng tốt, để Lục Thiên Thiên thấy rõ, mà chấp nhận lời cầu hôn của em trai tôi.

Tô Chỉ Du trầm mặc giây lát, rồi nhoẻn miệng cười. Rất thông minh, rất điềm tĩnh.

 Cô nói ngược rồi. Cô muốn tôi khiến Lệ Cảnh Thiên phát hiện mẹ con Lục Thiên Thiên càng sớm càng tốt, để em trai cô từ bỏ cô ta nhanh hơn mới đúng.

Tôi nhướng mày:
 Không sai.

Đôi khi muốn tách hai cục nam châm ra, cách duy nhất là cho chúng dính chặt vào nhau.

Tô Chỉ Du nhìn tôi bằng ánh mắt khó đoán:
Nếu tất cả là thật… thì hắn còn xứng với tôi sao?

Tôi vỗ tay:
Nếu em trai tôi cũng nghĩ được như vậy thì tôi đã đỡ nhức đầu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play