Một nam sinh đeo kính lặng lẽ nói: “Ai… Bạn gái tôi bảo dạo này Giang Niệm Viễn toàn đi luyện bơi, rất nhiều nữ sinh kéo nhau đến xem.”
“Phô trương cơ bắp à? Tụi mình lát nữa trộm hết quần áo của cậu ta đi, bắt cậu ta khoe nhiều hơn!”
“Làm vậy có ổn không?” Nam sinh đeo kính nhíu mày.
“Có gì không ổn? Cũng đâu có đánh hay hại gì cậu ta, ngược lại còn giúp cậu ta thu hút thêm mấy em gái nữa… À mà này, cậu khi nào định giới thiệu vài cô cho tụi tôi thế? Có năng lực không đấy?”
Mấy nam sinh vừa cãi nhau vừa đi vào sân vận động.
Nghe xong cuộc trò chuyện, Lục Sơn Hà lập tức bước nhanh hơn, đến hồ bơi trước bọn họ.
---
Đang là giờ học, hồ bơi vắng người.
Quần áo của Giang Niệm Viễn tùy ý treo trên cửa tủ thay đồ, bên trong còn có một lá bùa bình an. Lục Sơn Hà biết đó là di vật mẹ Giang Niệm Viễn để lại cho cậu, cũng là manh mối quan trọng giúp cậu tìm cha ruột.
Anh cẩn thận lấy bùa bình an ra, cất kỹ.
Sau đó, mang theo quần áo của Giang Niệm Viễn rời đi.
Về hành động lần này, Lục Sơn Hà tự thuyết phục mình rằng đây là sự quan tâm của bậc trưởng bối. Dù sao hiện tại, anh lớn hơn Giang Niệm Viễn tận mười tuổi, làm trưởng bối sao có thể để tiểu bối mặc đồ rách rưới chứ?
---
Lúc trước đọc cuốn tiểu thuyết này, Lục Sơn Hà vốn thích tổng tài hơn. Nhưng nói thật, anh cũng rất có hảo cảm với Giang Niệm Viễn.
Dù sống trong bóng tối, cậu vẫn kiên trì hướng về ánh sáng và chính nghĩa. Thực lực vượt trội, quyết đoán mạnh mẽ, nhân cách lại có sức hút vô cùng.
Lục Sơn Hà biết rõ đây chỉ là tình tiết được sắp đặt sẵn trong sách, nhưng anh vẫn không nỡ để Giang Niệm Viễn chịu cảnh bị bắt nạt… Có lẽ vì chính anh cũng từng trải qua những điều tương tự.
Rời khỏi phòng thay đồ, anh liền nhìn thấy Giang Niệm Viễn trong bể bơi.
Cơ bắp săn chắc mà không quá đồ sộ, dáng người hoàn mỹ, động tác mạnh mẽ dứt khoát. Mãi đến khi đối phương ướt đẫm bước ra khỏi nước, Lục Sơn Hà mới giật mình thu lại ánh nhìn.
Tóc cậu ướt nhẹp, vài lọn rũ xuống trán, một phần che khuất đôi mắt, tạo nên vẻ ngoài lạnh lùng đầy cấm dục. Nhưng ánh mắt kia lại chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại trên bộ quần áo trong lòng Lục Sơn Hà.
Lục Sơn Hà chợt có cảm giác mình chính là Đổng Vĩnh trộm cánh tiên nữ, mà tiên nữ còn tóm được anh ngay tại trận. Khốn nạn thay, anh hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Nói thật sao? Bảo rằng có mấy nam sinh định chơi khăm cậu? Nhưng nghĩ lại, nói vậy có khi còn khiến người ta tổn thương hơn.
Lục Sơn Hà quyết định ứng biến: “Quần áo khá đẹp…”
Vừa bước đến vài bước, đang cố tìm một lời giải thích hợp lý, anh lại không để ý có một nữ sinh đang tiến về phía họ với cây lau nhà to tướng.
“Bạn học, xin lỗi, tránh đường chút nhé! Tôi đang lau dọn.”
Người vừa lên tiếng buộc cao đuôi ngựa, mặc đồng phục lao động màu xanh lam của sân vận động, chính là nữ chính Đào Du – sinh viên làm thêm trong trường.
Lục Sơn Hà hơi sững người. Bể bơi vốn dĩ trơn trượt, anh sơ ý một chút liền trượt chân ngã xuống nước.
Nhân tiện… kéo theo Giang Niệm Viễn cùng rơi xuống.
“Ùm!”
Bọt nước bắn tung tóe.
---
Lâu về sau, mỗi khi nhớ lại ngày hôm nay, Lục Sơn Hà đều cảm thán mình lúc đó quá mức dũng mãnh.
Rõ ràng bị sặc không ít nước, nhưng tay vẫn giơ cao bộ quần áo, không để dính dù chỉ một giọt.
Nhưng vấn đề là… anh hoàn toàn không biết bơi.
Giãy giụa trong làn nước, anh cảm nhận được một đôi tay ấm áp, mạnh mẽ đặt lên eo mình, nâng anh lên, đẩy về phía thành bể.
Lục Sơn Hà quăng bộ quần áo về phía Đào Du, còn mình thì vất vả bám vào mép bể bò lên.
Đào Du vội vàng đỡ anh dậy: “Bạn học này, xin lỗi nhé! Tôi dùng lực hơi mạnh, không kịp dừng lại. Bạn không sao chứ? Có bị thương không?”
Anh lắc đầu, ngay lúc đó, Giang Niệm Viễn đứng sau lạnh lùng lên tiếng: “Không biết bơi?”
Lục Sơn Hà quay đầu, chỉ thấy đối phương mặt vô biểu cảm nhặt lấy quần áo từ tay Đào Du, rồi vừa mặc vào vừa đi về phía phòng thay đồ.
Anh cảm thấy mình vẫn nên giải thích một chút.
“Lúc nãy có người dọn dẹp phòng thay đồ, tôi lo quần áo cậu bị lấy mất nên mang đến đây.”
Giang Niệm Viễn gật đầu, mở tủ lấy một chiếc khăn lông rồi đưa cho Lục Sơn Hà.
Anh duỗi tay nhận lấy, ngồi xuống ghế dài, vừa xoa tóc vừa nhìn thiếu niên trước mặt.
Áo tay ngắn màu trắng, khoác ngoài màu lam nhạt, quần thể thao màu xám đen — mặc trên người cậu trông sạch sẽ, thoải mái và tươi tắn.
Đào Du đã sớm xách theo cây lau nhà rời đi, trong hồ bơi lúc này chỉ còn lại hai người.
“Có thi đấu bơi lội sao?” Lục Sơn Hà là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“Ừ, thứ ba tuần sau.”
Giang Niệm Viễn ngồi bên cạnh anh, đưa tay ra sau gáy điều chỉnh độ dài sợi dây của bùa bình an. Nhưng vì không nhìn thấy phía sau, cậu mò mẫm mãi vẫn không đeo được.
“Để tôi giúp cậu.”
Lục Sơn Hà thật sự không nhìn nổi nữa. Ai nói nam chính không có khuyết điểm? Đây chẳng phải là ví dụ rõ ràng sao — tay vụng về quá mà.
“Ừm.”
Giang Niệm Viễn hơi nghiêng người, lưng có chút dựa vào Lục Sơn Hà, cúi đầu nhẹ một chút.
Từ góc độ của Lục Sơn Hà mà nhìn…
Dáng vẻ ngoan ngoãn thật sự.
Cổ trắng nõn, thon dài, còn mang theo lớp lông tơ mềm mại, quả thật khiến nữ sinh cũng phải ghen tị. Lục Sơn Hà thậm chí còn thấy bên hầu kết của Giang Niệm Viễn có một nốt ruồi không lớn không nhỏ, trông có chút gợi cảm…
Khoan đã, mình đang nghĩ cái gì thế?
Lục Sơn Hà lập tức quét sạch mấy suy nghĩ linh tinh, tập trung giúp cậu đeo dây bùa bình an. Nhưng càng vội thì càng làm không xong, cuối cùng chỉ có thể buộc tạm một nút thắt phía sau.
Ngón tay của anh cũng không quá linh hoạt…
"Anh có vẻ mỗi ngày đều rất rảnh rỗi." Giang Niệm Viễn không tỏ ra bất mãn, cúi đầu chậm rãi nói.
"Không hẳn, chỉ là luôn có rất nhiều việc quan trọng hơn công việc." Lục Sơn Hà vẫn tập trung buộc dây, thuận miệng đáp lại.
Giang Niệm Viễn im lặng rất lâu. Một lúc sau, cậu bất chợt đưa tay ôm lấy cổ, giọng khàn đi: “Được rồi, đừng nghịch nữa.”
Sao vậy? Lục Sơn Hà mơ hồ cảm thấy mình có phải đã lỡ lời nói sai điều gì không.
Giang Niệm Viễn đứng dậy, vươn vai rồi vặn vặn cổ.
Lục Sơn Hà nhìn phía sau cổ cậu, một vòng tơ hồng rối rắm lộ ra, nổi bật trên làn da trắng mịn.
Lạ lùng thay, cảnh tượng ấy lại có một nét đẹp kỳ dị.
Trong đầu Lục Sơn Hà chậm rãi hiện lên hai chữ: Kinh diễm.