Lục Sơn Hà dọn dẹp phòng chứa sách, cẩn thận phân loại và sắp xếp lại mọi thứ thật gọn gàng. Từ thang cuốn bước xuống, anh nhìn thấy Tiểu Văn đang ngồi bên kệ sách, ôm một cuốn sách mà khóc nức nở.

“Sao vậy?” Anh đưa khăn giấy cho Tiểu Văn, rồi nhận lấy cuốn sách dày cộm trên tay cô, tùy ý lật xem.

Đó là một tiểu thuyết thanh xuân ngược luyến đầy cẩu huyết, tên Phương Xa Du Mộc. Anh lướt qua vài trang, nhanh chóng nắm được nội dung chính của câu chuyện.

Cốt truyện xoay quanh một cô gái nghèo tên Đào Du, tình cờ gặp gỡ Giang Niệm Viễn – một gã lưu manh. Hai người nương tựa nhau trong những ngày tháng khó khăn, dần dần nảy sinh tình cảm. Nhưng vì là nam chính, Giang Niệm Viễn đương nhiên không thể có một quá khứ đơn giản. Cậu ta bất ngờ phát hiện ra người cha ruột đã thất lạc nhiều năm là một phú hào, từ đó trở thành cậu ấm con nhà giàu.

Từ đây, hàng loạt tình tiết cẩu huyết xảy ra, chia rẽ đôi uyên ương. Cha ruột của nam chính, người phú hào giàu có, dùng cha mẹ của Đào Du để uy hiếp cô, buộc cô rời xa Giang Niệm Viễn. Sau khi chia tay, Đào Du gặp được Lục Sơn Hà – một tổng tài bá đạo.

Lục Sơn Hà chưa từng gặp ai như Đào Du, một cô gái thanh thuần, đáng yêu, chăm chỉ mà không chút kiểu cách. Hắn nhanh chóng rơi vào lưới tình và điên cuồng theo đuổi cô.

Thế nhưng, Đào Du vẫn giữ được chính khí của mình trước tiền tài, kiên quyết từ chối lời tỏ tình của vị tổng tài. Dẫu vậy, Lục Sơn Hà không hề tức giận, mà âm thầm bảo vệ cô, từ chối hết lần này đến lần khác những đối tượng xuất sắc mà gia đình giới thiệu.

Cuối cùng, Giang Niệm Viễn thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình và quay lại với Đào Du. Họ cùng nhau hàn gắn, trở thành đôi tình nhân trọn vẹn.

Hữu tình nhân cuối cùng cũng trở thành quyến thuộc.

Còn bá tổng thì cô độc sống hết quãng đời còn lại.

“Vị tổng tài này cũng thảm quá đi.” Lục Sơn Hà tựa vào kệ sách, cảm thấy thật sự tiếc nuối cho nhân vật trùng tên, trùng họ với mình.

Anh chợt nhớ lại quá khứ. Khi còn nhỏ, được cô nhi viện nhận nuôi, bên cạnh anh có một cô bé. Viện trưởng đặt tên cho cả hai là "Sơn Hà Vạn Lý." Trùng hợp thay, cái tên này lại giống hệt với tên nhân vật trong cuốn sách.

“Ai chà, kiểu tổng tài này sớm đã lỗi thời rồi.” Tiểu Văn lau khô nước mắt, đặt cuốn sách lại lên kệ, mặt mày tươi tỉnh giảng giải: “Nam chính nửa đêm chạy ra ngoài chỉ để mang cho nữ chính một ly nước ấm, vì nữ chính mà một mình đối đầu cả chục tên ác bá để đòi lại công bằng. Trời ơi, xem mấy tình tiết này, tôi cảm thấy mấy tổng tài gì đó đều quá yếu ớt. Phải như vậy mới gọi là chuẩn bạn trai!”

“Nhưng tôi vẫn rất thích tổng tài này.” Anh không bình luận gì trước quan điểm của Tiểu Văn, chỉ nhàn nhạt đáp lại.

“Ồ~” Ánh mắt Tiểu Văn bỗng trở nên lạ lẫm: “Anh Lục, chỉ dựa vào ngoại hình này của anh, ít nhất cũng tiết kiệm được 20 năm phấn đấu.” Cô đặt tay lên vai anh, nhướng mày nói chậm rãi: “Nếu anh chịu cố gắng.”

Anh gạt tay cô ra: “Đừng đùa nữa. Nói xem, luận văn cuối kỳ của cô viết xong chưa?”

“A, anh Lục, anh đừng đánh thức tôi làm gì, cứ để tôi sống trong mộng đi.”

Anh cười, hoàn thành công việc của mình, rồi nhẹ giọng nhắc: “Ngày mai tôi sẽ không làm ở hiệu sách nữa. Sau này, tan làm về buổi tối, nhất định cô phải cẩn thận.”

“Anh bận chuyện tốt nghiệp sao?”

“Ừ.” Anh khẽ gật đầu.

“Anh Lục là người ưu tú như vậy, sau này nhất định sẽ rất thuận lợi.” Tiểu Văn giơ tay làm động tác cổ vũ, rồi nhìn theo bóng lưng Lục Sơn Hà, nói lớn: “Cố lên!”

Phòng Giáo Vụ, trường đại học A.

“Tiểu Lục, em thật sự không định học tiếp lên thạc sĩ sao?” Vị giáo sư già, ánh mắt đầy tiếc nuối, chậm rãi nói: “Có rất nhiều giảng viên ở đây đều tranh nhau muốn hướng dẫn em đấy.”

Lục Sơn Hà nhìn thẳng vào mắt đối phương, nghiêm túc đáp: “Cảm ơn giáo sư, nhưng em dự định đi làm ngay.”

Giáo sư thở dài: “Tình hình của em, chúng tôi đều biết. Sau này, nếu có bất kỳ yêu cầu gì, nhất định phải liên hệ với chúng tôi.”

Anh gật đầu, cúi người thật sâu để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.

Trên con đường bạch quả của trường đại học A, các sinh viên tốp năm tốp ba vừa đi vừa trò chuyện, tản bộ. Có nam sinh đạp xe đạp, phía sau là nữ sinh khẽ nâng chiếc váy trắng.

Nắng đầu hè chiếu rọi khuôn mặt họ, tươi tắn và tràn đầy sức sống. Lục Sơn Hà chậm rãi bước đến cuối con đường, chính thức nói lời tạm biệt với cuộc sống đại học.

Anh đến ngân hàng, chuyển số tiền kiếm được từ những công việc làm thêm gần đây cho cô em gái Vạn Lý. Cô bé rất yêu thích mỹ thuật, nhưng ngành học này lại vô cùng tốn kém.

Anh đã từ bỏ việc học ngành máy tính. Những gì anh không thể làm được, Vạn Lý nhất định phải thực hiện. Tương lai của cô bé phải thật sáng lạn.

Khẽ thở dài, anh chỉnh đốn lại tinh thần và liên hệ với công ty Internet nơi mình vừa vượt qua vòng phỏng vấn.

“À, là Tiểu Lục à… Tối nay có một khách hàng, cậu đi cùng tôi, tiện mở mang tầm mắt.”

Anh đáp lời, sau đó trở về phòng trọ thay bộ đồ công sở.

Khi ra cửa, anh thấy khe cửa bị chặn bởi vài tấm danh thiếp rẻ tiền. Ánh đèn hành lang chập chờn lúc sáng lúc tối, một gã đàn ông say rượu đang loạng choạng, vẽ bậy lên tường.

Một cảnh tượng hỗn độn.

Anh thu dọn qua loa, rồi gọi xe đến hội sở cao cấp mà quản lý Cố Minh đã nhắc đến. Trước cửa, hàng loạt siêu xe đỗ ngay ngắn. Những thương nhân giàu có tụ tập thành từng nhóm, vừa trò chuyện vừa cười lớn.

Lục Sơn Hà vừa đến cửa, quản lý đã vội vàng ra đón: “Sao giờ cậu mới tới? Tổng giám đốc Vương đang chờ đấy.” Nói xong, ông kéo anh vào bên trong.

Anh không hề đến muộn, hơn nữa bản thân chỉ là nhân viên mới, làm gì có chuyện quan trọng đến vậy. Trong lòng anh thoáng chút nghi ngờ.

Bước vào phòng, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên, tầm 40 tuổi, đang ngồi trên sofa. Người đàn ông cầm ly rượu, ánh mắt sắc bén hướng về phía cửa khi thấy anh bước vào.

“Tới, để tôi giới thiệu một chút. Vị này là tổng giám đốc Vương của Vạn Gia Khoa Học Kỹ Thuật, còn đây là nhân viên mới của công ty chúng tôi, Lục Sơn Hà, sinh viên tài năng của trường đại học A.” Quản lý Cố Minh đẩy nhẹ vai Lục Sơn Hà, nhắc nhở: “Mau chào hỏi đi.”

“Chào tổng giám đốc Vương.” Anh hơi cúi người, lễ phép chào.

“Ừm, đúng là tuấn tú và lịch sự.” Tổng giám đốc Vương cười, khoác vai anh, dẫn đến sofa ngồi.

Nụ cười của tổng giám đốc Vương luôn hiện hữu, nhưng ánh mắt của ông ta khiến Lục Sơn Hà cảm thấy bất an. Có gì đó không đúng, mờ ám đến khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play