Cố Minh liên tục mời rượu, còn tổng giám đốc Vương thì tay vô tình hay cố ý nhiều lần chạm vào người Lục Sơn Hà. Anh cố nén cảm giác khó chịu, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Dù sao, anh cũng không phải tay mơ mới bước vào xã hội. Nhưng qua một lúc lâu, vẫn không thấy họ nhắc đến chuyện làm ăn. Khi cảm giác say dần xâm chiếm, anh viện cớ đi vệ sinh để tránh mặt.
Dưới vòi nước, anh rửa mặt, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút. Định bước ra ngoài để hít thở không khí, nhưng bất ngờ cảm giác có người áp sát từ phía sau.
“Tổng giám đốc Vương.” Anh xoay người lại, cố giữ nụ cười lễ phép, đồng thời kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt tổng giám đốc Vương tối sầm lại, mày khẽ nhíu. Ông ta bước tới gần, tay bất ngờ đặt lên hông Lục Sơn Hà, vuốt nhẹ: “Tôi thấy cậu cũng thông minh đấy.” Giọng nói của ông ta chậm rãi, từng chữ nhấn mạnh, gần như thì thầm vào tai anh: “Cố Minh đã đi rồi. Cậu biết nên làm gì rồi chứ?” Nói xong, bàn tay ông ta trượt xuống, bóp mạnh một cái lên mông anh.
Một cơn tê dại chạy dọc sống lưng. Sự nhục nhã và phẫn nộ bùng lên trong lòng Lục Sơn Hà. Anh lập tức đẩy mạnh tổng giám đốc Vương ra, xoay người đi thẳng ra ngoài mà không nói một lời.
Những lời xúc phạm và nhục mạ từ phía sau vang lên, nhưng anh không quay đầu lại.
Bên ngoài hội sở, xe cộ qua lại tấp nập, ánh đèn xa hoa rực rỡ, phản chiếu một thế giới trụy lạc và hời hợt.
Một chiếc siêu xe lao vun vút trên đường, bên trong là một công tử nhà giàu với khuôn mặt hơi say, chở theo một mỹ nữ. Tiếng cười đùa vang lên không ngớt. Chân ga đạp hết mức, họ hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đang lặng lẽ đi bộ bên lề đường.
“Vạn Lý đã đủ học phí chưa? Cô nhi viện nuôi mấy con mèo hoang ngoài cửa, không biết giờ có ai chăm sóc không? Tiểu Văn cuối kỳ luận văn đã viết xong chưa nhỉ…”
Khoảnh khắc bị chiếc xe đâm mạnh, thân thể anh ngã xuống mặt đường, trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ ấy.
Mệt mỏi quá rồi. Thôi, như thế này cũng coi như một sự giải thoát.
Cả đời này, anh chưa từng có quyền lựa chọn, cũng không đủ điều kiện để lựa chọn. Chỉ biết cắm đầu bận rộn vì miếng cơm manh áo.
Hy vọng kiếp sau, mình có thể làm một tổng tài bá đạo trong sách…
Xung quanh trở nên hỗn loạn, tiếng người xì xào vang lên ngày một xa dần. Lục Sơn Hà từ từ nhắm mắt, ý thức dần chìm vào hư vô.
Nhưng rồi, anh bất ngờ bừng tỉnh.
Khi mở mắt ra, anh phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc sofa bọc da màu đen, trong tay kẹp một điếu xì gà. Khói thuốc mỏng manh bay lượn, tỏa ra mùi hương xa hoa.
“Thành công trói định nhân vật trong sách: Lục Sơn Hà. Nhiệm vụ: Giúp bá tổng tìm được chân ái. Giới thiệu kết thúc. Chúc ngài vui vẻ xuyên qua thế giới của Phương Xa Du Mộc.”
Một giọng nói lạnh lùng, máy móc vang lên bên tai, khiến Lục Sơn Hà sững người, hoàn toàn bất động.
Đây là... Đây chẳng phải là cuốn tiểu thuyết thanh xuân ngược luyến đầy cẩu huyết kia sao? Mà anh lại xuyên thành cái tên tổng tài pháo hôi đầy bi kịch trong truyện?!
Anh nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi tai nạn xảy ra, rồi bỗng cảm thấy như muốn cười. Không ngờ lời cầu nguyện cuối cùng của bản thân lại trở thành sự thật.
Anh nhìn xuống đôi bàn tay, khẽ siết lại. Nếu so sánh với nam chính, người phải trải qua những tranh đoạt đầy máu me và đấu trí với gia đình vì quyền thừa kế, thì việc trở thành một tổng tài giàu có, dù là pháo hôi, vẫn tốt hơn rất nhiều. Dẫu sao, tác giả nguyên tác cũng chỉ dành hai chữ để miêu tả nhân vật này: có tiền.
“Chú ý,” giọng nói máy móc lại vang lên, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ: “Nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, nếu không ngài sẽ bị trục xuất khỏi thế giới này.”
Lục Sơn Hà khựng lại. "Trục xuất" nghĩa là gì? Chết đi ư? Ở thế giới cũ, anh đã chết trong tai nạn xe cộ. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, vậy mọi thứ sẽ thực sự kết thúc.
Anh đang cố gắng tiêu hóa thông tin thì một giọng nói bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Tổng giám đốc Lục, ngài xem, phương án của chúng tôi đại khái là như thế này. Ngài còn điều gì cần trao đổi không?”
Người đối diện khoảng hơn ba mươi tuổi, phong thái nhã nhặn, ăn mặc chỉnh tề. Cặp kính gọng vàng trên sống mũi càng làm tăng vẻ trí thức, ánh mắt chân thành, miệng mỉm cười đúng mực nhìn anh.
Phương án? Phương án nào? Lục Sơn Hà bối rối. Hệ thống, không có phần hướng dẫn hay chỉ dẫn trước à?!
Anh hít sâu để giữ bình tĩnh, nhưng không ngờ khói thuốc trong phòng quá nặng khiến anh sặc dữ dội, ho đến đỏ mặt tía tai.
"Khụ khụ..." Lục Sơn Hà cố gắng kiềm chế cơn ho, khuôn mặt vì nhịn mà đỏ bừng.
Tổng tài thì không được phép thất thố! Anh tự nhủ. Mình tuyệt đối không thể là người đầu tiên bị khói thuốc làm mất hình tượng!
Phía sau, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Sếp, ngài không sao chứ?”
Rõ ràng là lời hỏi thăm, nhưng giọng điệu lại không hề mang chút cảm xúc nào.
Lục Sơn Hà quay lại, ánh mắt chạm đến người đàn ông đang đứng phía sau. Đó là một người mặc bộ vest đen hoàn hảo, tai phải đeo tai nghe Bluetooth. Khuôn mặt gầy góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh đầy xa cách, tạo nên vẻ ngoài điển hình của một người đàn ông "thép".
Anh nhận ra ngay người này chính là Trịnh Tấn, trợ lý của mình trong cuốn tiểu thuyết. Nhân vật này nổi tiếng với phong thái máy móc, vô cảm.
Ngoài nhiệm vụ báo cáo công việc hằng ngày, Trịnh Tấn còn là người âm thầm bảo vệ nữ chính trong những chương sau của câu chuyện. Nhưng tất cả điều đó hiện tại vẫn chưa xảy ra.
Lục Sơn Hà khẽ lắc đầu, vừa định tiếp tục trao đổi ý kiến về phương án hợp tác thì bất ngờ nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng lại.
“Đuổi theo! Đừng để thằng nhóc đó chạy thoát!”
“Chết tiệt, dám đụng đến phụ nữ của đại ca, còn muốn có đường sống rời đi à?”
Những tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, kèm theo giọng la hét dọa nạt.
Lục Sơn Hà nhíu mày, đè thấp giọng, ra lệnh: “Tiểu Trịnh, ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.”
Ánh mắt Trịnh Tấn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hắn quay người bước ra khỏi phòng. Sau một lúc hỏi thăm người phụ trách, hắn trở lại, giọng điệu gọn gàng: “Nghe nói có một học sinh chọc giận đám lưu manh ở khu vực này, giờ đang bị truy đuổi.”
Lục Sơn Hà gật đầu, vẻ mặt tỏ ra bình thản.
Học sinh gây chuyện à? Đợi chút... học sinh?!
Một ý nghĩ bất chợt lóe lên. Anh nhớ đến tình tiết trong cuốn tiểu thuyết. Đây chính là cảnh nam nữ chính lần đầu gặp nhau!
Nam chính bị đám lưu manh truy đuổi, và trong lúc nguy hiểm, nữ chính dũng cảm ra tay cứu giúp. Chính từ đó mà câu chuyện tình yêu sóng gió giữa họ bắt đầu.
Thì ra cảnh này lại có liên quan đến "Lục Sơn Hà" trong truyện.
Anh vừa thầm cảm thán, vừa nảy ra một suy nghĩ khác.
Nếu nam nữ chính có thể gặp nhau tại đây, thì liệu mình cũng có cơ hội gặp được chân ái của mình ở nơi này không?
Nghĩ đến khả năng ấy, lòng anh không khỏi dâng lên một chút tò mò. Lỡ đâu thật sự có thì sao?
Nghĩ vậy, Lục Sơn Hà quyết định không ngồi yên. Anh bước nhanh ra khỏi cửa, hướng về nơi phát ra tiếng ồn.