Thẩm Lão Tam chống tay lên eo, ra dáng sắp trút hết bực bội trong lòng: “Năm đó tôi chính là "cục cưng" của cả phố Ngọn Đèn Dầu, đi đến đâu cũng có một đám dì gọi "Tam Bảo, Tam Bảo!" thương như trứng mỏng. Rồi nửa đường lại chui ra cái tên Giang Niệm Viễn, vừa nghe lời, vừa đẹp mã, ai nhìn cũng thấy thương, thế là tôi bị thất sủng!
Chuyện đó còn chưa tức, tên kia học hành còn giỏi nữa chứ! Mẹ tôi suốt ngày lấy tôi ra so với nó, càng so càng tức, cuối cùng cho tôi ăn một trận đòn nhớ đời!”
Lục Sơn Hà nghe xong không nhịn được mà bật cười.
“Sau này nhà nó xảy ra chuyện, gần như không còn ai thân thích. Tôi nghe mấy anh em trong phố bảo nó chơi với đám lưu manh ngoài đường, không yên tâm lắm, bèn đi tìm nó, khuyên nên tránh xa bọn đó.”
Giọng điệu hắn không còn vẻ hờ hững như trước mà nặng nề hơn.
“Nhưng thằng nhóc đó chẳng thèm để ý tới tôi, còn bảo đừng lo chuyện bao đồng. Khi đó tôi còn trẻ, nghĩ mình có lòng tốt mà bị coi như rác rưởi, tức giận quá nên không tìm nó nữa. Sau này tôi tỏ tình với cô em gái nhà hàng xóm, ai dè con bé lại nói nó thích Giang Niệm Viễn! Tôi tức đến hồ đồ, gọi hết anh em trong phố kéo nhau đi đánh nó một trận.”
Nói đến đây, hắn cau mày rồi thở dài: “Thật ra, lúc đó nó chắc khổ sở lắm. Chuyện lớn như vậy, ai chịu nổi chứ...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play