Lục Sơn Hà ôm chăn, giúp Giang Niệm Viễn thu dọn phòng cho khách.
"Cậu ngủ ở đây đi, tôi ở ngay phòng bên cạnh." Anh cúi người, trải chăn gọn gàng rồi đi ra cửa: “Ngủ sớm một chút, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Giang Niệm Viễn ngoan ngoãn gật đầu, chui vào trong chăn.
Lớp chăn bông mềm mại dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của ánh nắng mặt trời. Trên áo ngủ vẫn vương lại một mùi hương nhè nhẹ, từng đợt tỏa ra từ trong chăn. Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng hít vào, khóe môi khẽ cong lên.
Đó là mùi hương của anh — hương thơm tươi mát của cỏ cây, phảng phất chút hương linh lan ngọt ngào.
Nghĩ đến việc người kia chỉ cách mình một bức tường, còn mùi hương quen thuộc bao bọc quanh thân, Giang Niệm Viễn bỗng cảm thấy một luồng nóng bức khó hiểu dâng lên trong lòng. Tay cậu trong chăn cũng trở nên không yên phận.
Nhưng chưa kịp chạm vào nơi đó, cậu đã kịp kiềm chế bản thân bằng chút lý trí còn sót lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play