Edit: Dụ  

Rời khỏi tầm mắt Liễu Mộc Phong, sắc mặt hai huynh muội Trương gia đều khó coi.   

“Ngươi chẳng phải nói giả bộ đáng thương lừa tên ngốc kia là có thể kiếm được linh thạch sao? Hiện tại như thế nào một khối linh thạch cũng không kiếm được vậy?” Nhìn muội muội mình, Trương Bình bất mãn chất vấn.   

Nghe vậy, Trương Thúy cũng rất buồn bực. “Vậy trách ai được chứ, ai bảo vận khí chúng ta không tốt đâu! Cái tên Liễu Mộc Phong này cũng vậy, không có tiền còn ra vẻ đại thiếu gia chạy đến cái loại địa phương như Đăng Vân Lâu ăn cơm, cũng không sợ ăn chết!” Thay đổi bộ dáng tiểu nữ nhân điềm đạm đáng yêu trước đó, Trương Thúy lộ vẻ mặt oán phụ.   

“E rằng không phải hắn tiêu hết linh thạch, mà là hắn không muốn cho ngươi vay đi?” Nhìn muội muội mình, Trương Bình khinh bỉ nói.   

“Nhị ca, huynh nói gì vậy? Sao có thể như thế được? Cái tên kia mê muội muội đến thất điên bát đảo, sao có thể không cho muội vay linh thạch chứ? Muội nghĩ bụng, hắn bỏ tiền mời hai vị đường ca ăn cơm, hẳn là muốn quay về gia tộc. Bằng không, hắn cũng không thể nỡ lòng tiêu nhiều linh thạch như vậy mời người ta ăn cơm a!” Người nhà đại gia tộc bị phát phối thường nghĩ cách quay về gia tộc, Trương Thúy cảm thấy Liễu Mộc Phong cũng không ngoại lệ. 

“Có lẽ đi! Bất quá, ngươi phải để mắt kỹ vào cái tên Liễu Mộc Phong này, tiểu tử này xuất thân từ đại gia tộc, trên người không ít của nả, nếu hắn thật sự quay về gia tộc, vậy ngươi phải nghĩ cách khiến hắn cưới ngươi. Đến lúc đó, ngươi chính là thiếu nãi nãi quyền quý của đại gia tộc rồi!” Nhìn muội muội, Trương Bình lộ ra vẻ mặt nịnh nọt.   

“Vâng, nhị ca yên tâm đi, tên ngốc này trốn không thoát khỏi đầu năm ngón tay của muội đâu!” Nói đến đây, Trương Thúy đắc ý chậm rãi siết chặt năm ngón tay, nắm thành quyền. Chẳng phải chỉ là một tên ngốc thôi sao? Bắt hắn quỳ dưới váy lụa của mình thì có gì khó khăn đâu?   

“Được, vinh hoa phú quý của nhà chúng ta, đều trông cậy vào ngươi đó!” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của muội muội mình, Trương Bình cười đến đắc ý. Bằng khuôn mặt nhỏ nhắn này của muội muội hắn, còn có người nam nhân nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay nàng đâu?

Tưới xong linh điền, Liễu Mộc Phong liền trở về nhà, tìm ra một bao gạo lớn và một bao bột mì, lại đến hàng thịt ở đầu thôn mua hai mươi cân thịt, cùng với Trương đại nương ở nhà bên mua một ít rau xanh về.

Liễu Mộc Phong dự định dùng hết bột mì làm thành bánh bao nhân thịt, rồi dùng hết gạo làm thành cơm nắm, sau đó bỏ vào chiếc nhẫn không gian mang theo. Như vậy, hắn đến thành sẽ không cần mua đồ ăn nữa, có thể tiết kiệm không ít tiền.

Liễu Mộc Phong một mình ở nhà làm lụng ba ngày, cuối cùng cũng biến một trăm cân bột mì và gạo thành cơm nắm và bánh bao, nhét vào chiếc nhẫn không gian của mình. Nhẫn không gian có tác dụng bảo quản tươi, cho nên, Liễu Mộc Phong hoàn toàn không lo lắng đồ ăn để bên trong sẽ hỏng. Hơn nữa, đồ ăn bỏ vào lúc nóng, lấy ra ăn cũng vẫn nóng, ngay cả nhiệt độ cũng không thay đổi.

Đến ngày thứ tư, Liễu Mộc Phong sáng sớm rời giường, khóa kỹ cửa nhà, rồi đến nhà Trương đại nương bên cạnh.

“Ôi chao, Cửu thiếu đến rồi!” Thấy là Liễu Mộc Phong, vợ chồng Trương đại gia nhiệt tình mời người vào nhà.

“Đại gia, đại nương, nhà biểu ca con có chút chuyện, con phải đi Hắc Long Thành một chuyến, đi đi về về e rằng phải ba bốn tháng mới về được. Cho nên, con muốn nhờ đại gia đại nương giúp con trông nom nhà cửa, còn có linh thảo ở ruộng.” Nhìn hai người già, Liễu Mộc Phong nói rõ ý định. Vợ chồng Trương đại nương là hàng xóm của nguyên chủ, ngày thường giúp đỡ nguyên chủ không ít, người cũng tốt bụng, cho nên, Liễu Mộc Phong cũng khá tin tưởng họ.

“Cửu thiếu à, chúng ta là hàng xóm, con phải đi xa, vợ chồng già này giúp con trông nom sân vườn thì không vấn đề gì. Nhưng mà, cái đám linh thảo kia, con cũng biết đấy, Trương đại gia con mới Linh Phàm cảnh nhị tinh, cái đám ruộng nhà mình ông ấy trông còn thấy khó khăn, huống chi là ruộng của con!” Nói đến đây, Trương đại nương có chút khó xử.

“Không, ruộng của con không cần Trương đại gia thúc chín, chỉ cần hai người cách ba năm ngày giúp con tưới nước, đừng để linh thảo chết khô là được!” Vừa nói, Liễu Mộc Phong lấy ra một khối linh thạch, đặt lên bàn.

“Cửu thiếu, cái này nếu không thúc chín, thì Kiếm Lan Thảo của con e rằng nửa năm mới chín được đó!” Nhìn Liễu Mộc Phong, Trương đại gia bất đắc dĩ nói.

“Không sao đâu, cứ để linh thảo từ từ lớn đi, con cũng không về nhanh như vậy, chín rồi cũng không có ai thu hoạch. Cứ để nó tự nhiên sinh trưởng là được! Cái này, hai người cứ nhận lấy, mọi việc đều nhờ đại gia, đại nương!” Vừa nói, Liễu Mộc Phong đưa linh thạch đến trước mặt Trương đại gia.

“Ấy, hàng xóm láng giềng ở với nhau, ta sao có thể nhận linh thạch của Cửu thiếu được chứ?” Lắc đầu, Trương đại gia nói không nhận.

“Trương đại gia cứ nhận lấy đi ạ, thời gian không còn sớm nữa, con phải đi nhà lục thúc làm xe trâu rồi, muộn nữa, xe trâu nhà lục thúc sẽ đi trấn mất!” Vừa nói, Liễu Mộc Phong vội vã rời khỏi nhà Trương gia.

“Đứa nhỏ này!” Nhìn khối linh thạch trong tay, Trương đại gia bất đắc dĩ lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play