Edit: Dụ

Ngày hôm sau, Liễu Mộc Phong sáng sớm tỉnh giấc, dùng xong điểm tâm liền vội vã rời nhà, theo ký ức của nguyên chủ tìm đến thửa linh điền thuộc về hắn, linh điền cùng căn nhà đất vách bùn đơn sơ đều là gia tộc ban cho, linh điền không lớn, muốn dựa vào một mảnh linh điền nhỏ bé này mà làm giàu là điều không thể, bất quá, dựa vào tay nghề trồng linh thảo mà kiếm sống qua ngày thì vẫn dư dả. Đây chính là chính sách tự sinh tự diệt, tăng thu giảm chi của đại gia tộc.

Rất nhiều gia tộc đệ tử tư chất kém sau khi bị sung quân đều sẽ suy sụp tinh thần, có kẻ cả đời uể oải đến cuối cùng chẳng khác gì người thường, có kẻ trực tiếp cưới một người phụ nữ bình thường, sống cuộc đời của người thường, lại có kẻ không cam tâm rời bỏ gia tộc, một mực ngàn phương vạn kế muốn trở về, phí hoài cả đời, đến cuối cùng cũng chỉ là uổng công vô ích.

Nguyên chủ năm tuổi đã mất cả cha lẫn mẹ, là người tính tình kiên cường bất khuất, cho nên, hắn dù bị sung quân đến thôn Trương gia cũng chưa cam chịu, mà vẫn luôn cần cù chăm chỉ trồng linh thảo, trong nhận thức còn nghiêm túc tu luyện. Thật là một thanh niên nhỏ tuổi hiểu chuyện!

Liễu Mộc Phong đại khái nhìn thửa linh điền của mình, hắn phát hiện Kiếm Lan Thảo trong ruộng cùng Kiếm Lan Thảo trong sân mọc cao xấp xỉ nhau, đều là bộ dáng vừa mới nhú lên khỏi mặt đất.

Từ chiếc nhẫn không gian lấy ra thùng và gáo, Liễu Mộc Phong cẩn thận tưới nước cho linh thảo, sau đó lại thi triển một lần pháp quyết thúc chín, lúc này mới rời khỏi thửa linh điền của mình.

“Ôi chao, đây chẳng phải là Cửu thiếu gia sao? Sớm như vậy đã ra ngoài chăm sóc linh điền rồi à, ngươi thật là một người siêng năng!” Vừa nói, một gã nam nhân lưu manh và một ả nữ nhân trang điểm xinh đẹp chặn đường đi của Liễu Mộc Phong.

Thấy người đến, Liễu Mộc Phong nhíu mày. Người đến là Trương Bình và Trương Thúy huynh muội. Hai huynh muội là song bào thai cũng là mười ba tuổi. Cả hai đều là tu sĩ Linh Phàm cảnh nhị tinh lục linh căn. Ca ca Trương Bình là kẻ côn đồ trong thôn, lừa gạt, trộm cắp, làm đủ chuyện xấu, muội muội Trương Thúy là hoa khôi của thôn, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, thường xuyên chạy đến tìm nguyên chủ mượn linh thạch.

Nguyên chủ là thiếu gia đại gia tộc chưa trải sự đời, lại sinh lòng ái mộ Trương Thúy, cho nên, mỗi lần Trương Thúy dùng lý do vụng về của ả để mượn linh thạch của nguyên chủ, nguyên chủ đều không nói hai lời mà cho đối phương vay. Nghĩ đến, hai huynh muội này đến tìm mình mười phần chín là lại đến tống tiền.

“Ồ, hóa ra là hai vị Trương đạo hữu, hai người cũng ra xem ruộng sớm vậy a!” Nhìn huynh muội Trương gia, Liễu Mộc Phong mỉm cười. Giống như thường ngày chào hỏi hai người. Nguyên chủ ở trong đám anh chị em họ của gia tộc xếp thứ chín, cho nên, người trong thôn đều gọi nguyên chủ là Cửu thiếu.

“Liễu ca ca, đại ca của muội đi vào rừng săn giết yêu thú, kết quả bị thương rất nặng, y sư nói nếu không có đan dược cứu mạng, thì, thì…” Nói đến cuối, Trương Thúy nước mắt lưng tròng, bộ dáng như sắp khóc đến nơi nhìn thật đáng thương, đủ để trong nháy mắt khơi dậy lòng trắc ẩn của nam nhân.

“A? Trương đại ca bị thương nặng vậy sao? Vậy hai người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không đi lên trấn mua đan dược cho Trương đại ca?” Nhìn huynh muội Trương gia, Liễu Mộc Phong ra vẻ kinh ngạc nói.

“Liễu ca ca, nhà muội không có nhiều linh thạch như vậy, muội và nhị ca đã đi hỏi mấy nhà rồi, cũng không mượn được linh thạch!” Nói đến đây, hốc mắt Trương Thúy càng đỏ hơn.

“Như vậy a, vậy hai người đi tìm thôn trưởng bá bá nghĩ cách đi! Biết đâu thôn trưởng có cách thì sao?” Nhìn huynh muội Trương gia, Liễu Mộc Phong tốt bụng giúp hai người nghĩ kế.

Nghe vậy, sắc mặt Trương Thúy thoáng cái vặn vẹo. Trương Thúy thầm nghĩ: Cái tên Liễu Mộc Phong này uống nhầm thuốc à? Chẳng lẽ hắn không nên chủ động cho mình mượn linh thạch sao? Trước kia chỉ cần mình nói nhà có khó khăn hắn đều chủ động cho mình mượn linh thạch, hôm nay sao lại thế này? Sao còn làm bộ làm tịch nữa?

Thấy Liễu Mộc Phong không có ý chủ động cho mượn linh thạch, Trương Bình thở dài một tiếng. “Cửu thiếu, đại ca ta đang gấp chờ linh thạch cứu mạng đâu? Ngươi xem, ngươi là thiên tài linh thực sư của thôn ta, ngươi phát chút thiện tâm, cho chúng ta mượn ít linh thạch đi!”

“Đúng vậy Liễu ca ca, huynh cho muội vay chút linh thạch, mua đan dược cho đại ca muội đi!” Nhìn Liễu Mộc Phong, Trương Thúy đáng thương hề hề cầu xin.

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong thầm trợn mắt trắng trong lòng, quả nhiên là tới tống tiền mà!

“Ai nha, hai vị Trương đạo hữu thật không khéo a. Mấy ngày trước ta đi trấn bán linh thảo vốn là kiếm được chút linh thạch, nhưng ta ở trấn gặp được đại đường ca và tam đường ca, mời hai người cùng đi tửu lâu ăn một bữa cơm. Cho nên, linh thạch kiếm được đều tiêu hết rồi!” Nói đến đây, Liễu Mộc Phong vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Cái gì? Tiêu hết rồi!” Nghe vậy, sắc mặt Trương Bình vô cùng âm trầm.

“Đúng vậy, Đăng Vân Lâu ở trấn trên đắt đỏ lắm, ăn một bữa cơm hết tận một trăm năm mươi khối linh thạch đó!” Nói đến đây, Liễu Mộc Phong thở dài liên tục.

“Liễu ca ca, huynh thật sự không còn một khối linh thạch nào sao?” Nhìn Liễu Mộc Phong, Trương Thúy không bỏ cuộc hỏi.

“Không còn rồi, linh thạch bán linh thảo tháng trước một bữa cơm đã tiêu hết rồi. Trương đạo hữu, muội mau đi tìm nhà thôn trưởng đi, đừng vì ta mà lỡ mất thương thế của Trương đại ca đó!” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng của Trương Thúy, Liễu Mộc Phong vẻ mặt tiếc nuối thúc giục.

“Vậy, vậy được rồi, muội và nhị ca đi tìm nhà thôn trưởng xem có vay được linh thạch không!” Không tình nguyện gật đầu, Trương Thúy liền cùng Trương Bình huynh muội rời đi.

Nhìn bóng lưng hai huynh muội rời đi, Liễu Mộc Phong thầm thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ: Hắn không phải là nguyên chủ, hắn là gay, không thích kiểu bánh bèo như Trương Thúy, chỉ thích đại soái ca. Cho nên, chút thủ đoạn lừa người của Trương Thúy ở chỗ hắn căn bản không có tác dụng!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play