Edit: Dụ 

Thôn Trương gia là một thôn nghèo, trong thôn chỉ có một chiếc xe trâu. Xe trâu nhà Trương lão Lục là phương tiện giao thông duy nhất của cả thôn để đi đến trấn Song Dương. Xe trâu đi sớm về muộn, một chuyến đi về trấn hết bốn lượng bạc. Nếu một người ngồi thì phải tự mình trả bốn lượng bạc này, nếu mấy người cùng ngồi thì mỗi người có thể bớt được chút bạc, cho nên, rất nhiều khi mọi người sẽ đi chung đến trấn, như vậy có thể tiết kiệm được chút tiền xe! 

Khi Liễu Mộc Phong đến nhà Trương lão Lục, bảy người khác đã ngồi lên xe trâu, tính cả Liễu Mộc Phong vừa đúng tám người.   

“Người đông đủ rồi, chúng ta xuất phát thôi!” Nhìn mọi người, Trương lão Lục ngồi ở phía trước xe trâu, đánh xe trâu rời khỏi thôn Trương gia.   

Nhìn Liễu Mộc Phong ngồi trên xe trâu, Trương Thúy rất bất ngờ. “Liễu ca ca, huynh cũng đi trấn à?”   

“Ừ, đi trấn xem sao!” Liếc nhìn đối phương một cái, Liễu Mộc Phong liền quay mặt đi, nhắm mắt bắt đầu dưỡng thần. Theo ký ức của nguyên chủ, bọn họ ngồi xe trâu này đi trấn mất nửa canh giờ. Hắn không muốn cả đường bị cái tên Trương Thúy này làm phiền.   

“Ồ!” Thấy Liễu Mộc Phong nhắm mắt, bộ dáng không muốn để ý đến mình, Trương Thúy nhíu mày, tức tối không để ý đến đối phương nữa. Thầm nghĩ: Cái tên đại thiếu gia này vậy mà còn giở tính khí, còn không thèm để ý đến mình nữa? Hắn còn thật sự cho rằng hắn vẫn là thiếu gia nhà Liễu gia à? Chẳng qua chỉ là một tên phế vật ngũ linh căn bị sung quân thôi!   

Thấy Liễu Mộc Phong bộ dáng xa cách, sắc mặt phụ thân Trương Thúy có chút kỳ quái. Thầm nghĩ: Cái tên Liễu Mộc Phong này sao lại thay đổi tính nết rồi, trước kia thấy nữ nhi mình luôn vây quanh trước sau ân cần, hôm nay sao lại lạnh nhạt không để ý thế?   

Một canh giờ sau…   

Xe trâu đến trấn Song Dương, sau khi vào cổng thành, Trương Lão Lục liền dừng xe trâu lại. “Đến rồi, mọi người có thể xuống xe đi mua đồ rồi. Quy củ cũ giờ Dậu ba khắc về thôn, cứ ở chỗ cổng thành này tập hợp. Đừng về muộn đó! Đường đêm khó đi lắm!” Nhìn mọi người trên xe, Trương Lão Lục cẩn thận dặn dò.   

“Ôi chao, biết rồi!” Lên tiếng trả lời, dân làng lần lượt xuống xe, giao cho Trương Lão Lục nửa lượng bạc tiền xe của mình.   

Thấy Liễu Mộc Phong đi qua giao bạc rồi, Trương Thúy liền cùng cha đi theo sau Liễu Mộc Phong. “Liễu ca ca, huynh có bạc vụn không? Muội bên này không có bạc lẻ rồi?”   

“Ồ, ta cũng không có bạc thừa rồi. Vừa đúng nửa lượng bạc này thôi!” Bất lực cười với Trương Thúy, Liễu Mộc Phong quay đầu nhìn Trương lão Lục. “Lục thúc, đây là tiền xe của con, tối nay con không về, thúc không cần đợi con.”

 “Cửu thiếu, vậy ngươi khi nào trở về a? Ngày mai ta cũng vào thành, nếu ngươi ngày mai trở về, có thể đến chỗ cổng thành này tìm ta!” Đã nói rõ là tiền xe một lượt đi về, Trương lão Lục nghe Liễu Mộc Phong nói không về, liền có chút ngại ngùng khi nhận nửa lượng bạc này của đối phương. Thầm nghĩ nếu Liễu Mộc Phong ngày mai trở về, mình cũng có thể đưa người về.   

“Không sao đâu, thúc không cần quản ta, ta phải đi xa, khi nào về thôn chưa chắc đâu!” Đặt bạc vào tay Trương lão Lục, Liễu Mộc Phong liền quay người rời đi.   

Nhìn Liễu Mộc Phong chỉ đưa tiền một người, không giúp mình trả tiền xe, Trương Thúy tức giận không nhẹ, trước kia cùng nhau vào thành, Liễu Mộc Phong đều trả tiền xe cho mình. Nhưng lần này cái tên khốn kiếp kia vậy mà không trả tiền cho mình, thật đáng ghét!   

Lấy ra một lượng bạc, Trương phụ không tình nguyện trả tiền xe cho mình và nữ nhi. Dẫn nữ nhi cùng rời đi.   

“Sao lại thế này, ngươi và Liễu Mộc Phong cãi nhau à?” Nhìn nữ nhi, Trương lão hán hỏi.   

“Không có a, ai biết hắn làm sao nữa, dạo này keo kiệt bủn xỉn, con trước đó mượn hắn linh thạch, hắn cũng không cho con mượn!” Nói đến chuyện này, Trương Thúy liền đặc biệt bực bội. Cũng không biết Liễu Mộc Phong dạo này nổi cơn gì, mượn hắn linh thạch hắn nói tiêu hết rồi. Ngồi xe có nửa lượng bạc cỏn con, hắn cũng không chịu trả cho mình, thật là keo kiệt hết sức.   

Nhìn sắc mặt khó coi của nữ nhi, Trương lão hán nheo mắt lại. “Nha đầu, có phải con treo nó, treo quá đáng rồi không hả? Thích hợp cũng phải cho nó chút ngon ngọt chứ!”   

“Cha, chẳng lẽ cha muốn con gả cho một tên phế vật ngũ linh căn bị gia tộc vứt bỏ sao?” Nhìn cha mình, Trương Thúy buồn bã nói. Cái loại phế vật như Liễu Mộc Phong, nàng mới không thèm gả đâu!   

“Xem lại đã, chẳng phải con nói gần đây nó đang tìm quan hệ về gia tộc sao?” Nếu Liễu Mộc Phong có thể về Liễu gia, mình gả nữ nhi cho hắn, vậy nhà bọn họ Trương gia có thể một bước lên mây rồi. Nhưng, nếu Liễu Mộc Phong không về được Liễu gia, vậy thì tính sau!   

“Ồ!” Nghe lời này, Trương Thúy gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play