Bởi vì diện mạo cùng dáng người, Lâm Vũ vốn dĩ cũng đã dập tắt tâm tư thành thân, nhưng từ khi thấy Đường Phong, tâm tư của hắn lại bắt đầu xao động.

Nhưng, dù lòng có rung động thế nào cũng chỉ là nói suông, Lâm Vũ tự biết mình không xứng với Đường Phong, cam nguyện nhìn đối phương thành thân sinh con, cũng là một loại hạnh phúc.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ, vợ chồng thôn trưởng cư nhiên đến cửa cầu thân!

Đối với Lâm Vũ mà nói, đây quả thực chính là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống! Vì thế hắn dùng vài ngày im lặng khiến a phụ và a sao vốn không đồng ý cũng phải gật đầu chấp nhận mối hôn sự này. Hắn thừa nhận chuyện này hắn rất ích kỷ, nhưng hắn không muốn bỏ qua cơ hội này.

Lâm Vũ đem bộ hỉ phục đã may xong mở ra, đặt ở trên giường, chuẩn bị thử xem có chỗ nào cần sửa không.

Cởi bỏ y phục của mình, lộ ra làn da săn chắc lại cực kỳ bóng loáng, thân thể thon dài, đôi chân thẳng tắp, cùng với cái mông không thể nói là không đẹp.

Chậm rãi mặc hỉ phục vào người, hơi lạnh xúc cảm chạm vào cơ thể đang có chút nóng lên của Lâm Vũ, khiến hắn thoải mái giãn mày.

Thân thể hắn vô luận xuân hạ thu đông, cũng giống như một cái lò sưởi.

Qua chiếc gương đồng duy nhất trong phòng, Lâm Vũ nhìn thấy chính mình trong bộ hỉ phục.

Trong gương đồng, người nọ có khuôn mặt tuấn lãng cương nghị, đôi mày kiếm thon dài, một đôi mắt xếch nhiễm vẻ khó hiểu, chiếc mũi cao thẳng đẹp đẽ, cùng với đôi môi mím chặt. Thân thể vốn đã cực kỳ cao lớn trong bộ hồng y càng thêm tuấn lãng vô cùng, thêm vào nốt ruồi son đỏ tươi giữa mày, càng tăng thêm cho hắn một phần khí chất cấm dục.

Nếu là các cô gái hiện đại nhìn thấy, nhất định sẽ chảy nước miếng ròng ròng, đây quả thực là dáng người người mẫu, khuôn mặt minh tinh a!

Nếu là ca nhi ở đây nhìn thấy, nhất định sẽ đỏ mặt tim đập, đây quả thực là hán tử kiên cường mạnh mẽ a!

Ách, giữa mày có nốt ruồi son a? Chậc chậc, cái ca nhi này thật xấu!

Đúng, cái gu thẩm mỹ ở đây chính là ca nhi càng âm nhu càng tuấn tú thì càng là tình nhân trong mộng của hán tử, còn nếu vẻ mặt tuấn lãng và cương nghị thì chính là ca nhi xấu xí khiến hán tử phải tránh xa ba thước!

Lâm Vũ vươn tay xoa gò má mình, nhìn thân thể có thể so sánh với hán tử trong gương đồng, trong mắt hiện lên từng đợt chua xót.

Cơ hội này hắn nắm chắc, chỉ cần có thể ở bên cạnh Đường Phong chăm sóc hắn, Lâm Vũ cảm thấy đã mãn nguyện rồi, những thứ khác, hắn không cầu, cho dù trong lòng vẫn trào dâng từng đợt chua xót...

Sân nhà Đường gia giờ phút này có thể nói là náo nhiệt phi thường.

Đường phụ đang cung kính nói chuyện với một vị lão giả mặc áo đuôi ngắn màu đen, từ vẻ mặt của ông có thể thấy được, Đường phụ đối với lão giả là từ tận đáy lòng kính trọng, đây là a phụ của Đường a sao, ông ngoại của Đường Phong, Quách Thường (sau đây gọi là Quách công).

Mà Đường a sao cũng đang mặt mày hớn hở nói chuyện với một vị lão bà và một a sao hơn ba mươi tuổi, đó là bà ngoại và tam cữu sao của Đường Phong.

Nhận được tin Đường Phong nhà Đường gia muốn thành thân, vợ chồng Quách lão liền ngồi không yên, đứa cháu ngoại duy nhất thành thân, bọn họ đương nhiên phải đến góp vui, vì thế trừ tam cữu ban ngày đang còn dạy học, vợ chồng Quách lão liền dẫn theo những người khác vội vã đuổi đến.

"Cái ca nhi kia thật sự tốt như ngươi nói sao?"

Quách công vẻ mặt hoài nghi, chỉ sợ Đường a sao vì muốn nhanh chóng xung hỉ cho Đường Phong mà tùy tiện tìm một ca nhi cho xong chuyện.

Đường a sao vui vẻ gật gật đầu.

"Chứ sao! Đây chính là Bạch Vân Tự xem bát tự, tuyệt đối không sai, vả lại cái ca nhi kia mấy ngày nay ở trong thôn ta cũng đã nhìn qua rồi, là một người tốt."

Quách công nghe vậy mới yên tâm, nở nụ cười trên khuôn mặt đầy sương gió của mình, ông đối với Đường Phong cũng vô cùng yêu thương.

Tam cữu sao của Đường Phong là một người hơi gầy, có lẽ phu lang trong nhà là thầy dạy học, ít nhiều cũng nhiễm chút tri thức, cả người toát ra vẻ ôn hòa mà lại hiểu lễ nghĩa.

"Còn có cái gì cần chuẩn bị không, ta cũng giúp một tay, chuẩn bị chu đáo một chút cho chắc ăn." Âm điệu của tam cữu sao cũng cực kỳ nhu hòa, khiến người ta không thể bắt bẻ được một chút nào.

"Quả thật có chút đồ vật cần chuẩn bị, ngày tuy nói gấp gáp chút, nhưng ta cũng không thể bạc đãi ca nhi nhà người ta được, đúng rồi!"

Đường a sao đứng lên, đi đến cửa phòng Đường Phong, nhẹ nhàng hỏi, "A Phong à, hỉ phục mặc vừa không con?"

Trong phòng, Đường Phong kéo kéo bộ hỉ phục có vẻ hơi rộng trên người, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, thân thể này quá gầy, quần áo đều không đứng dáng.

Nghe thấy tiếng hỏi han ngoài phòng, Đường Phong cất bước đi qua, mở cửa phòng ra.

Một thanh niên gầy gò tuấn tú trong bộ hỉ phục xuất hiện trước mặt mọi người.

Vừa vặn, không trung thổi đến một trận gió, lướt qua người thanh niên gầy gò, khiến bộ hỉ phục trên người hắn lay động.

Trong mắt mọi người trong viện lộ vẻ đau lòng, trận bệnh nặng này lại khiến Đường Phong vốn đã không được khỏe mạnh, càng gầy đi một vòng.

Đường a sao cố gắng kìm nén giọt nước mắt đang chực trào ra.

"Là a sao không tốt, đều quên mất số đo của con, con xem ta làm cho con rộng cả một vòng, đến đây, để a sao sửa lại cho con."

Đường a sao cố gắng tươi cười, nói với Đường Phong.

Đường Phong nhìn Đường a sao trước mắt, đột nhiên vươn tay chạm vào mặt Đường a sao, xoa xoa, đó là nước mắt.

"A sao..."

Nghe Đường Phong gọi một tiếng "a sao" này, nước mắt của Đường a sao cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống, Đường phụ vội vàng tiến lên kéo Đường a sao ra.

"A Phong à, mau vào thay đi, ông ngoại con sẽ sửa lại cho con."

Quách công đi đến trước mặt Đường Phong tràn đầy từ ái nói.

Đường Phong lắc lắc đầu, cười nói, "Không cần ông ngoại, con ở bên trong mặc thêm hai lớp áo mỏng là được, vừa lúc mấy ngày nay trời cũng bắt đầu chuyển lạnh, không cần phí nhiều chuyện này."

"Hảo, hảo, hảo, mau vào thay đi, nhưng đừng để bị lạnh, ngày mai là ngày vui của con."

Quách công nhẹ nhàng đỡ Đường Phong vào cửa phòng, nhẹ nhàng thúc giục.

Chờ Đường Phong đóng cửa phòng, Đường a sao cũng bình tĩnh trở lại, nhưng hốc mắt vẫn còn đỏ hoe.

Quách công rít một hơi thuốc lào mà Đường phụ đưa, có chút trầm mặc.

Quách công trừng mắt nhìn Đường a sao một cái, "Ngươi giỏi thật, trước mặt con mà khóc cái gì! Bao nhiêu năm như vậy rồi, sao vẫn không sửa được cái tật xấu đó!"

Đường a sao hít sâu một hơi, "Ta chỉ là đau lòng."

Tam cữu sao làm sao không hiểu lòng hắn, vội vàng kéo ra đề tài, "Không phải nói còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị sao, mau nói cho ta nghe một chút đi, tay ta đang rảnh rỗi quá, muốn ngươi tìm việc cho ta làm đây!"

Lời nói khôi hài này khiến Đường a sao xua tan nỗi buồn trong lòng, tươi tỉnh hẳn lên, "Chỉ có ngươi là dẻo miệng! Đi thôi đi thôi, ta dẫn ngươi đi làm việc cho tốt!"

Quách công thấy vậy lắc lắc đầu, bất quá vẫn đi theo, xương cốt già của ông vẫn còn khỏe lắm! Làm việc không thua kém người trẻ tuổi đâu.

Quách công cũng buông tẩu thuốc xuống, vận động hai cái gân cốt, nói với Đường phụ bên cạnh, "Ta cũng đi làm việc thôi, làm cả đời rồi, đột nhiên rảnh rỗi thật không quen."

Đường phụ là con rể nhà Quách gia nhiều năm như vậy, đương nhiên biết tính tình Quách công, cũng không giấu giếm, đem những việc tương đối thoải mái nói một lần, rồi dẫn Quách công đi.

Đường Phong thay hỉ phục, đem bộ đồ kia gấp gọn gàng rồi đặt sang một bên, rồi mặc quần áo của mình.

Giọt nước mắt kia của Đường a sao khiến Đường Phong triệt để minh bạch, không có gì quan trọng hơn việc dưỡng tốt thân thể của chính mình.

Nguyên thân sinh non, sức đề kháng kém thì không nói, ngũ tạng lục phủ cũng yếu hơn người bình thường, thêm vào việc Đường phụ bọn họ thương xót nguyên thân không muốn hắn mệt nhọc, suốt ngày phần lớn đều ở trong phòng hoặc trong sân, ngày tháng tích tụ, thân thể liền càng thêm hư nhược.

Muốn có một sức lực và thân thể của người bình thường cũng không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được, trung y chú trọng nhiều thứ lắm cải thiện dần dần mới là đạo lý đúng đắn.

Thái Cực quyền có thể khiến hô hấp tự nhiên, dài nhỏ, chậm đều. Bởi vì tốc độ thong thả, động tác nhu hòa, do đó khiến vi tuần hoàn trong cơ thể có thể khuếch trương.

Mà đặc điểm của vi tuần hoàn là vận động mạnh mẽ khiến máu chảy nhanh, không đạt được sự trao đổi vật chất và năng lượng trọn vẹn, còn đặc điểm hoãn nhu của Thái Cực quyền thì khiến máu có thể chảy về mọi nơi, do đó đạt được sự trao đổi vật chất và năng lượng, cải thiện tuần hoàn bên trong cơ thể.

Tục ngữ nói "Đau thì không thông, thông thì không đau", khiến những chỗ không thông được khai thông, như vậy bệnh mãn tính sẽ được giảm bớt hoặc tiêu trừ. Đồng thời Thái Cực quyền có thể cường thân kiện thể, có thể phòng ngừa một số bệnh tật, bởi vậy, đánh Thái Cực quyền có hiệu quả chữa bệnh.

Phòng của Đường Phong tương đối rộng, hắn đi đến trước tủ, dang rộng hai chân, duỗi thẳng hai tay, bắt đầu đánh những chiêu thức Thái Cực quyền cơ bản nhất.

Nhưng chưa đến một khắc đồng hồ, Đường Phong đã cảm thấy đùi và hai tay truyền đến từng đợt nhức mỏi.

Hắn không dừng động tác, thanh lọc cảm xúc trong lòng, thở ra một hơi trọc khí dài, lần thứ hai kiên trì một khắc, thẳng đến khi trán và sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi mỏng, Đường Phong mới chậm rãi dừng lại.

Cơ bắp rất dễ dàng rã rời, đây là hậu quả của việc bình thường không rèn luyện, tim đập nhanh hơn, thể hư, trong đầu có chút choáng váng... Đường Phong một bên căn cứ vào tình hình cơ thể sau vận động bắt đầu đánh giá trạng huống thân thể, một bên quay lưng về phía cửa phòng thay một bộ quần áo khô.

Bởi vì dạo này gầy đi không ít, quần áo trong tủ cũng hơi rộng, Đường Phong kéo chiếc quần hơi rộng hơn, cúi đầu thắt lưng, cửa phòng phía sau đột nhiên bị người đẩy ra.

Đường Phong quay đầu lại, nhìn về phía Ngũ Trụ vừa đẩy cửa vào, thần sắc không rõ.

"Biểu ca..."

Ngũ Trụ một lòng muốn nói chuyện với Đường Phong, đâu để ý gõ cửa, liền trực tiếp đẩy cửa vào, lại không ngờ nhìn thấy biểu ca hắn ngày thường nhã nhặn lãnh tĩnh đang quay lưng về phía cửa phòng ngồi, quần áo không chỉnh tề, hai tay tựa hồ đang đặt ở đùi bận làm gì đó, rồi lại đối diện với khuôn mặt tuấn tú ửng hồng kia...

Ngao! Nhìn quen cái mặt ca nhi của biểu ca rồi, suýt chút nữa quên anh ta cũng là hán tử bình thường!

"Đi ra ngoài!"

Đường Phong lạnh lùng nhìn Ngũ Trụ đang ngơ ngác đứng tại chỗ không biết nghĩ gì.

"Ca! Ngươi cứ tiếp tục! Ngươi cứ tiếp tục!"

Ngũ Trụ lấy lại tinh thần, đối với Đường Phong lộ ra vẻ mặt tươi cười đáng khinh, nhỏ nhẹ xin lỗi, rồi lùi về phía sau khép cửa phòng lại.

Đường Phong nhìn cánh cửa phòng bị Ngũ Trụ đóng lại, nhíu mày, cái khuôn mặt kia quá mức đáng khinh, khiến hắn khó hiểu có chút cảm thấy kỳ lạ ở đâu đó.

Tác giả có lời muốn nói: Ngũ Trụ: Ban ngày ban mặt không cẩn thận nhìn thấy chuyện xấu của biểu ca, cần phải làm thế nào?! Cứu cấp! Online chờ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play