Đêm đó, Đường Phong gặp một giấc mơ kỳ lạ. Hắn mơ thấy mình nghe theo ý của a phụ a sao, cưới ca nhi nhà Lâm gia. Sau khi mọi nghi lễ kết thúc, đến đêm tân hôn, kết quả là... chính mình bị một thân thể to lớn... đè chết!!

Đường Phong bỗng mở to mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng. 

Đây là giấc mơ quái gì vậy! 

Đường Phong có chút tim đập nhanh xoa xoa ngực, sau đó cầm lấy chiếc khăn tay đặt bên gối lau khô mồ hôi rồi lại nằm xuống. Hắn vừa mới đồng ý chuyện hôn nhân, sao lại gặp ác mộng như thế? Trằn trọc mãi một lúc, Đường Phong cũng không còn buồn ngủ nữa. Chỉ có thể mở to mắt chờ trời sáng... 

Tuy nói bây giờ là tháng mười, nhưng người dân vẫn rất bận rộn. Nông dân sống dựa vào đất đai, cả đời đều xoay quanh nó, đó vừa là lịch sử vừa là sự tồn tại. 

Ở mảnh đất nhà Lâm gia, một bóng người cao lớn thon dài đang cúi lưng dùng cuốc đào lạc. Bởi vì thân hình đối phương có chút cao lớn, chiếc cuốc trong tay người đó có vẻ hơi nhỏ bé, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến tốc độ làm việc của hắn. Một nhát cuốc xuống, xới tung hai khóm lạc, vươn tay nắm chặt cây lạc nhẹ nhàng nhấc lên, rồi rung rung hai cái, rũ bỏ lớp đất cát thừa, lộ ra một đống lạc củ to tròn chắc nịch. 

Năm nay thu hoạch không tệ, bán đi số lạc này, không chỉ có thể để dành được chút tiền, mà còn có thể mua cho A Văn một chiếc áo bông mới để mặc vào dịp năm mới. Lâm Vũ trong lòng tính toán số tiền lạc năm nay có thể mang lại, một bên lại vung cuốc đào tiếp. Đánh giá sơ bộ một lượng lớn, Lâm Vũ dừng động tác trong tay, đem cả cây lạc vừa đào được trực tiếp bỏ vào một chiếc bao lớn. Sau khi nhặt lạc rụng, cây lạc non có thể dùng để nuôi heo, cây già có thể cắt nhỏ ra cho gà ăn, cho nên không thể lãng phí. 

Khi Lâm Vũ vác bao đồ lên người, những người dân trong thôn gần đó lại bắt đầu không nhịn được nhìn theo bóng dáng rời đi của Lâm Vũ. Một người a sao dáng người hơi mập, trên mặt có vài nốt ruồi, mắt lộ vẻ ngưỡng mộ thu hồi tầm mắt, nói với người hán tử trẻ tuổi bên cạnh: 

"Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem! Cái Nhị ca nhi nhà Lâm gia làm việc kìa, mạnh hơn ngươi nhiều!" 

Ngũ Trụ vẻ mặt đau khổ, cầu xin a sao nhà mình: 

"A sao, nếu người còn coi con là một hán tử, thì đừng có hủy hoại lòng tự trọng của con nữa." 

Ngũ a sao hừ một tiếng, cực kỳ khinh thường, tuyệt nhiên không cho Ngũ Trụ sắc mặt tốt. 

"Ngươi đó! Đúng là không có phúc khí!" 

Ngũ Trụ cố gắng kìm nén xúc động muốn trợn trắng mắt, Ngũ a sao từng muốn hắn cưới Lâm Vũ về nhà, Ngũ Trụ chết sống không chịu, cho nên hiện giờ Ngũ a sao thường xuyên nói hắn không có phúc khí. 

"Vâng vâng vâng, con không có phúc khí, không có phúc khí" 

Ngũ Trụ lại thở dài một câu 

"Không chừng trong thôn ai cũng không muốn có cái phúc khí này đâu!" 

Cái dáng vẻ Lâm Vũ còn to cao hơn vô số hán tử, hán tử nhà ai nguyện ý cưới chứ. 

"Đó là ngươi không có mắt! Ngươi không biết sao, người ta Lâm Vũ đã đính hôn với Đường Phong rồi! Ngày mai liền đại hôn!" 

Ngũ a sao ném xuống một quả bom nặng ký, khiến Ngũ Trụ hoa mắt chóng mặt, không thể tin nổi! 

Hôm nay thời tiết không tệ, Đường Phong đang ngồi trong sân thích ý phơi nắng, hắn thích nhất là ánh nắng thu hiếm hoi này.

Đường phụ đến nhà một vị tộc thúc thương lượng chuyện này, Đường a sao thì đi trấn trên mua sắm đồ dùng cho hôn lễ, lúc này trong nhà chỉ có một mình Đường Phong.

Sau khi trò chuyện xong với Đường phụ đêm qua, căn cứ vào "ân cứu mạng" của nguyên thân và để Đường gia không bị tuyệt hậu, Đường Phong đã đồng ý hôn sự này. Tuy rằng hắn cũng muốn tự mình chọn, nhưng nếu Đường phụ bọn họ đều thích ca nhi nhà Lâm gia, thì hắn cũng từ bỏ. Huống hồ với thân thể ốm yếu như hắn bây giờ, có người nguyện ý gả cho hắn đã là không tệ rồi.

Đông đông đông... Đông đông đông...

Tiếng đập cửa vội vã điên cuồng truyền đến từ phía sau Đường Phong. Có lẽ là ngại chủ nhân mở cửa quá chậm, người gõ cửa ngoài viện bắt đầu hô to.

"Có người ở nhà không? Ta là Ngũ Trụ!"

"Đến đây."

Đường Phong mở cửa viện ra, đập vào mắt là vẻ mặt đầy mồ hôi của Ngũ Trụ.

Đường Phong không dấu vết nhíu mày, dưới chân nhẹ nhàng lùi lại hai bước.

Hoàn hảo Ngũ Trụ là một kẻ lỗ mãng, vội vã vào cửa, không chú ý tới hành động của Đường Phong, nếu không lại đến oán giận Đường Phong ghét hắn không sạch sẽ.

"Đường Phong, ta hỏi ngươi chuyện này."

Ngũ Trụ vẻ mặt trầm trọng nhìn Đường Phong đang đóng cửa viện nói.

Đường Phong ngồi trở lại băng ghế, vẻ mặt không thay đổi cầm lấy cuốn sách trước mặt, "Nói."

Ngũ Trụ nhìn Đường Phong trước mắt, rõ ràng là một thân quần áo vải bố đơn giản thô kệch, lại khiến Ngũ Trụ cảm thấy đối phương và hắn hoàn toàn không phải là người cùng đẳng cấp, tuy rằng dáng vẻ giống ca nhi, không có vẻ hán tử như hắn!

"Ngươi cùng ca nhi nhà Lâm gia đính hôn?"

Ngũ Trụ nói xong, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, chờ đợi câu trả lời của Đường Phong.

Đường Phong mí mắt cũng không nâng một chút, gật gật đầu, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc giấu giếm người trong thôn, dù sao thành thân là chuyện đại sự.

Ngũ Trụ quả thực không thể tin vào tai mình, hắn vươn tay dùng sức ngoáy ngoáy tai, động tác quá lớn, khiến Đường Phong đang ngồi đối diện lần thứ hai nhíu mày. Đã lớn như vậy rồi, sao vẫn không biết giữ vệ sinh!

Chứng khiết phích của hắn còn chưa có hết đâu!

"Ngươi lặp lại lần nữa, ta không nghe rõ, ngươi thật sự cùng cái ca nhi nhà Lâm gia kia đính hôn?!"

Ngũ Trụ vẫn không thể tin được.

"Đúng, ngày mai đại hôn." Đường Phong trực tiếp phá vỡ vô số suy đoán của Ngũ Trụ.

Miệng Ngũ Trụ suýt chút nữa thì há hốc không khép lại được, trời ạ! Đáng sợ! Biểu ca của mình cư nhiên lại đính hôn với cái tên Lâm Vũ kia!!

A sao của Ngũ Trụ là em trai của Đường a sao, tuy không phải là cùng một a sao sinh ra, nhưng cũng có chút quan hệ thân thích, cho nên Ngũ Trụ gọi Đường Phong là biểu ca.

"Có vấn đề gì sao?"

Đường Phong rất lâu không nghe thấy tiếng Ngũ Trụ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn hỏi.

"Có vấn đề... Ta phải... Ta phải về tiêu hóa tiêu hóa..." Ngũ Trụ cứng ngắc đứng lên, tay chân lóng ngóng đi ra ngoài, sắp đến cửa viện còn vấp ngã một cái.

Đường Phong vươn tay xoa xoa ấn đường, thật là một cái không bớt lo, nhớ tới đêm qua làm cái giấc mơ kia, làm hắn nửa đêm về sau cơ hồ không có ngủ được, Đường Phong tinh thần có chút mệt mỏi, vì có một thân thể tốt, Đường Phong đứng dậy đi nghỉ ngơi.

Đường a sao trở về quả thực là như mang theo gió, mua rất nhiều đồ vật, tay cầm không hết, còn cố ý thuê một chiếc xe trở về, làm những thôn dân nghe thấy tiếng động liên tiếp ghé mắt nhìn.

"Ngày mai là ngày lành của con trai ta Đường Phong, các hương thân đừng quên đến uống chén rượu mừng!"

Đường a sao đầy nhiệt tình nói với những thôn dân đang trò chuyện với mình.

"Chúc mừng chúc mừng!"

"Ngày mai chúng ta nhất định đến!"

"... ..."

Đường a sao đóng cửa viện, đem đồ vật cần cất kỹ cất kỹ, cả người đều như không còn sức lực.

Đường phụ trở về thì Đường a sao đã bắt đầu làm hỉ phục cho Đường Phong ngày mai, tay nghề may vá của hắn vô cùng tốt, mắt lại tinh, Đường phụ đứng một bên nhìn cũng thấy hoa cả mắt.

"Ngày mai đồ vật đều mua đủ rồi chứ?"

"Còn phải nói sao, ta sợ không đủ còn mua thêm một ít nữa, ngươi xem xét xem xét đi, nếu có gì thiếu, ta nhanh chóng bổ sung!"

Đường a sao lắc lắc tay, tiếp tục vùi đầu may vá.

Đừng nói, ngày đó quả thật định có chút vội vàng, hỉ phục suýt chút nữa quên chuẩn bị tốt, hoàn hảo hắn có tay nghề, hôm nay phí nửa ngày, thế nào cũng có thể may xong.

Cùng lúc đó, Lâm Vũ cũng đang gấp rút may hỉ phục.

Khi hắn vác lạc trở về, Lâm a sao quả thực muốn khóc.

"Ngươi đứa nhỏ này muốn làm ta tức chết hả! Ngày mai đã phải lấy chồng rồi! Không lo ở nhà làm hỉ phục cho tốt, đi làm cái gì vậy hả! Mau! Nhanh đi làm hỉ phục! A sao đã mua vải về rồi!"

Người nông thôn đều tự mua vải về may quần áo, bất kể là đồ mặc hàng ngày hay hỉ phục khi thành thân.

Lâm Vũ cũng quên mất chuyện này, đêm qua hắn cũng ngủ không ngon, trong đầu toàn là Đường Phong, làm sao còn nhớ được những thứ này, nghĩ đến ngày mai là ngày vui, Lâm Vũ rất nhanh buông sọt xuống, rửa tay sạch sẽ, rồi rửa mặt, cầm lấy tấm vải đỏ mà Lâm a sao mua rồi trở lại phòng bắt đầu bận rộn.

Lâm Vũ một bên tay không ngừng may hỉ phục, một bên nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Đường Phong.

Nhà bọn họ là người từ nơi khác đến, đối với rất nhiều chuyện và người trong thôn đều từ từ tiếp xúc mới biết được.

Lâm Vũ lần đầu tiên nghe được chuyện của Đường Phong là từ miệng Lâm phụ, ngày đó Lâm phụ cùng những thợ săn khác vào núi, trở về liền kể cho người nhà nghe con trai độc nhất của thôn trưởng Đường là một kẻ ốm yếu, đáng tiếc thôn trưởng tốt như vậy, lại có một đứa con như thế...

Dần dần, Lâm Vũ từ miệng ngày càng nhiều người biết đến Đường Phong, từ nhỏ không thể cùng người khác ra ngoài chơi, không thể chạy quá nhanh, không thể..., thường xuyên bệnh nặng, cơ bản không ra khỏi cửa... 

Từ từ, theo lời kể của mọi người, Lâm Vũ đối với Đường Phong từ đồng tình đến thương xót rồi đến cảm thấy không đáng.

Những điều đó đâu phải Đường Phong tự mình lựa chọn, hắn cũng muốn có một thân thể tốt, cũng muốn có một cuộc sống bình thường như mọi người, giống như chính mình vậy.

Lâm Vũ nhớ tới vì dáng người và diện mạo của mình mà không ít lần bị bạn bè cùng lứa trêu chọc, cho nên hắn có thể đồng cảm với tình cảnh của Đường Phong.

Hai tháng trước, Lâm Vũ vừa lúc đưa đồ cho thôn trưởng, khi hắn vừa đến cửa viện nhà thôn trưởng, chợt nghe thấy trong viện truyền ra một trận tiếng ho khan, Lâm Vũ khó hiểu dừng bước, từ khe cửa viện nhìn vào.

Một bóng dáng gầy yếu đang quay lưng về phía hắn che miệng ho, thân thể vì tiếng ho kịch liệt mà hơi run rẩy.

Phu lang của thôn trưởng nghe thấy tiếng động vội vàng đi ra đỡ hắn, nhưng người nọ rõ ràng ho rất khó chịu, lại còn an ủi a sao của mình.

"Con không sao."

Thanh âm kia khiến Lâm Vũ ngoài cửa viện có chút hoảng hốt.

Chờ hắn lấy lại tinh thần thì đối diện với hắn là một khuôn mặt tái nhợt mà lại vô cùng tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt kia, giống như có thể nhìn thấy chính mình đang trốn ở cửa viện vậy!

Lâm Vũ kìm nén trái tim đang kinh hoàng, cầm đồ vật còn chưa giao ra về nhà, vừa lúc gặp đại ca trở về, liền đưa đồ cho đại ca, nhờ hắn mang đến nhà thôn trưởng.

Từ đó, người nọ thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trong lòng hắn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play