Tuyết rơi qua một lúc trời càng thêm lạnh lẽo. Ôn Ninh suốt ngày ở yên trong Tư Hồng Các, đến cả thư các của Thái tử cũng không bước tới. Không phải nàng không muốn đi mà thực tình là có tâm mà chẳng đủ lực. Mới khỏi một trận phong hàn, thân thể vẫn còn yếu lại thêm tiết trời buốt giá quả thật chẳng phải chuyện dễ chịu gì.
Nhưng không đến thư các đồng nghĩa với việc chẳng thể gặp được Lục Cảnh Dương. Ôn Ninh vốn không muốn để tâm huyết tích góp bấy lâu tiêu tan chỉ trong chốc lát. Giờ hãy còn giữa mùa đông đến khi xuân sang hãy còn xa lắm.
Nàng hiểu rõ, nếu cả mùa đông dài đằng đẵng mà nàng chẳng xuất hiện trước mặt Lục Cảnh Dương lần nào e rằng chút thân cận gây dựng từ trước cũng sẽ bị gió tuyết cuốn đi sạch.
Nghĩ đến đó, nàng bèn nghĩ ra biện pháp đôi đường đều đẹp: sai Tiểu Đào đến thư các lấy sách tiện thể mang theo vài món đồ chơi nho nhỏ có thể tiêu khiển cũng có thể gợi nhớ. Như thế không chỉ tránh khỏi rét mướt mà cũng để Lục Cảnh Dương thường hay nhớ đến nàng.
Tiểu Đào tính tình hoạt bát, chọn sách thì chọn toàn thứ hoa hòe lộng lẫy lại có chút thú vị dùng để giết thời gian thì vừa khéo.
Ôn Ninh nhấp một ngụm canh ngọt, tay lật từng trang sách đã xem xong đặt gọn lên đùi trong lòng thầm tính toán. Tính ra lần gần nhất nàng tá túc lại Đông Cung đã hơn nửa tháng rồi.
Trong hơn nửa tháng ấy, Ngụy Lâm Đế có ghé Tư Hồng Các dùng thiện với nàng hai lần còn Lục Cảnh Dương thì chưa từng xuất hiện lấy một lần. Nhìn ra khung cửa sổ tuyết trắng lất phất, Ôn Ninh hạ quyết tâm hôm nay nàng phải đến Đông Cung một chuyến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT