Ôn Tư Ngật vốn không phải là kiểu người dễ xiêu lòng, dù bình thường cô cũng hay giúp anh thắt cà vạt nhưng chuyện này hoàn toàn khác.

Chu Thanh Thanh khẽ nuốt nước bọt, bày ra vẻ mặt vừa áy náy vừa xấu hổ, hận không không thể quỳ xuống tạ tội:

- Xin lỗi sếp Ôn, lúc nãy là em thất lễ nhưng thật sự không cố ý.

Ôn Tư Ngật khép mắt lại, giọng lãnh đạm:

- Lý do?

- Lý do là…

Trong khoảnh khắc sét đánh ngang tai, đầu óc Chu Thanh Thanh lóe lên một lý do cực kỳ hoàn mỹ:

- Hai người lúc nãy đi ngang qua, trong đó có một người là bạn trai cũ của em…đúng vậy là bạn trai cũ! 

Trên đời này,  còn thứ gì khiến người ta muốn né hơn cả người yêu cũ chứ? Vậy nên hành vi vừa rồi của cô liền được hợp thức hóa trong một nốt nhạc.

Cầu thang bộ này tuy nhỏ nhưng cao và thoáng, ba chữ “bạn trai cũ” vừa thốt ra liền vang vọng cả không gian, âm thanh rõ mồm một.

Ôn Tư Ngật hơi nhíu mày trầm mặc vài giây, khóe môi anh cong lên một nụ cười châm chọc:

- Chỉ vì một tên bạn trai cũ mà cô phải trốn như chuột gặp mèo à? Xem ra anh ta có ảnh hưởng lớn với cô lắm nhỉ.

- Lớn chứ, đương nhiên là lớn rồi.

Ôn Tư Ngật vừa ngước lên, Chu Thanh Thanh liền lập tức chớp thời cơ, lờ đi từ “trốn như chuột” có phần bôi nhọ hình tượng mình:

- Hồi đó tụi em chia tay chẳng êm đẹp gì đến mức em chỉ muốn lột da rút gân anh ta, giờ thấy cái mặt là em phát bực. Mà cái tên cặn bã đó không ưa em ra mặt, nếu thấy em đi với sếp lỡ mà dựng chuyện bôi nhọ thì sao? Vì danh dự của sếp nên em mới liều vậy đó! - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

- Ý cô là tôi còn phải cảm ơn cô à?

- À thì…cũng không cần thiết đâu.

Ôn Tư Ngật nhìn cô chăm chú một lát, như thể đang dò xét cô có nói thật không. Vài giây sau, anh đứng thẳng rồi xoay người rời đi vừa đi anh vừa hừ khẽ một tiếng:

- Sợ hắn ta dựng chuyện? Tôi thấy cô dựng chuyện còn giỏi hơn đấy.

Chu Thanh Thanh:

- ….

Tuy giọng anh chẳng tử tế gì nhưng xem ra không có ý truy cứu đến cùng,  Chu Thanh Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm một cái.

Dù không hiểu tại sao hôm nay anh lại dễ tha thứ đến thế, nhưng thôi sống qua ải trước đã rồi tính sau.

Chỉ vì một giấc ngủ trưa mà cả buổi sáng đã phải trả giá đắt thế này.

Thời gian hai người họ trò chuyện cũng đã qua mấy phút rồi, không biết rõ hai tên kia đã đi hẳn chưa. Từ cửa ra ngoài, Chu Thanh Thanh vừa bước vừa lén đảo mắt nhìn quanh, mắt không ngừng lia trái lia phải như radar chỉ mong chắc chắn rằng không còn bóng dáng của hai tên kia.

Kết quả là mải cảnh giác quá nên cô tụt lại phía sau lúc nào không hay.

Đúng lúc ấy, Ôn Tư Ngật đột nhiên dừng bước, khẽ nhíu mày:

- Chu Thanh Thanh, còn không mau lên đi?

Quả thật, Chu Thanh Thanh cảm thấy mình cực kỳ lanh lợi, giải thích thì kín kẽ không một kẽ hở, hoàn hảo miễn chê.

Nhưng mà có chống đỡ nổi cái tên cẩu Ôn Tư Ngật đâu chứ!

Trải qua một ngày dài vật lộn với công việc đến tám giờ tối mới lết xác về tới nhà, Chu Thanh Thanh cuối cùng cũng được nghỉ ngơi hẳn hoi. Ấy thế mà chỉ với một câu “viết bản kiểm điểm nghìn chữ” của Ôn Tư Ngật đã đè cho sống lưng đang thẳng của cô lập tức cong như tàu lá chuối héo.

Trong lòng thì thầm rủa một tiếng “dm”, rồi vẫn ngoan ngoãn gõ mấy chữ vào khung chat của Wechat:

- Vâng ạ!

Gửi xong tin nhắn, cô đập cái điện thoại xuống rồi quay ra không trung tung một bài quyền do chính cô sáng tạo – bí danh “Ôn Tư Ngật lên đường quyền”. Tung hết một tràng rồi mới hậm hức thở hắt ra, sau đó cô mới cầm đồ ngủ vào phòng đi tắm rửa.

May mà anh chưa hoàn toàn mất hết nhân tính, không bắt cô giao bản kiểm điểm ngay ngày mai, Chu Thanh Thanh quyết định nhây kéo dài thêm hai hôm nữa rồi tính.

Cô vào phòng tắm, xả nước nóng đầy bồn, nhỏ thêm vài giọt tinh dầu thơm dịu để thư giãn.

Ngâm nước nóng khiến cô thấy rất dễ chịu, cảm giác cả một ngày mệt mỏi như được gột sạch.

Không nói cũng không biết, giờ dân văn phòng đúng là áp lực ngập đầu, Chu Thanh Thanh đi làm hơn một năm nên đã cảm nhận được sâu sắc điều này. Nhưng lương bổng của cô so với mặt bằng xã hội cũng gọi là cao ngất ngưởng, thuộc hàng top trong giới vô sản làm thuê. Cái tên cẩu Ôn Tư Ngật thì vẫn hãm thật nhưng điểm này thì không thể chê! Cũng coi như chút an ủi, chứ phần lớn dân văn phòng không những làm quần quật, thời gian dài, khối lượng công việc thì ngập mặt mà lương còn bèo nhèo. Ví dụ điểm hình như nhỏ bạn thân kiêm bạn học tiểu học của cô tên Văn Thủy Dao!

Văn Thủy Dao làm ở Bắc Thành, lần gần nhất hai người liên lạc nghe bảo hiện cô ấy đang làm kiểu 996*, áp lực thì khỏi nói, công ty chó đó còn nợ cả lương. Mệt muốn chết mà cũng không dám nghỉ ngang, vì giờ xin việc đâu phải chuyện dễ.

(Chú thích: 996 là kiểu làm việc điển hình ở trung quốc hiện tại từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối và 6 ngày/tuần)

Xã hội càng lúc càng khắc nghiệt, ai cũng phải cố giãy giụa càng giãy càng đuối mà lại có nguy cơ thất nghiệp bất cứ lúc nào.

Chu Thanh Thanh vốn dĩ chẳng hứng thú gì với việc đi làm, mà còn bị nợ lương nữa thì khỏi nói, cô mà là người trong tình cảnh đó thì chắc đã úp nguyên cái bàn lên đầu sếp rồi.

Nghĩ mà xem, đời người được mấy chục năm chứ? Một người phụ nữ bình thường, hai mươi mấy tuổi đi làm, năm mươi lăm mới nghỉ lưu, làm việc suốt ba mươi mấy năm rồi về hưu lại tiếp tục trông cháu mười lăm hai mươi năm, cả đời không có giây phút nào được ngừng lại.

Không được, khổ như vậy ai muốn thì cứ việc còn cô thì không chơi.

Vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa cầm điện thoại lướt lại mấy bản kiểm điểm cũ, xem cái có cái nào xào lại được không thì ở đầu màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn – là người cô vừa nghĩ đến Văn Thủy Dao lại nhắn tin đến.

Dao Dao: 

- Đang làm gì đấy?

Thanh Thanh: 

- Đang nghĩ xem nên viết bản kiểm điểm thế nào đây.

Dao Dao: 

- Hả?? Lại viết kiểm điểm á? Rốt cuộc cậu làm ở cái công ty quái quỷ nào thế? Không phải sa vào đa cấp rồi chứ? Ông sếp này đúng là không phải người mà!!!

Thanh Thanh: 

- Sau này kể cho cậu nghe sau.

Về chỗ làm, Chu Thanh Thanh chưa từng kể với bất kỳ người thân quen nào rằng cô vào làm ở tập đoàn Ôn Thị, ngay cả Văn Thủy Dao cũng không.

Cô bổ sung thêm: 

- Nhưng điều tớ có thể tiết lộ là sếp tớ đúng là rất hãm!

Hai ngày nay Chu Thanh Thanh nuốt quá nhiều ấm ức trong lòng, giờ tiện thể tuôn hết ra cho bõ.

Văn Thủy Dao nghe xong thì chỉ biết tặc lưỡi cảm thán, tức thay cho cô:

- Thế này thì dã man quá thể luôn chứ? Nếu là tớ thì nghỉ lâu rồi,  cậu từ nhỏ đâu phải kiểu người chịu nhục đâu. Hồi xưa bị ai bắt nạt không phải đã úp bàn ngay còn gì? Tớ vẫn nhớ cái thằng béo hồi tiểu học dám tè vào người cậu, bị cậu đấm cho bò lê bò càng dưới đất ấy!

- Cái công ty đó, với cái ông sếp hung thân kia có cái gì mà đáng để cậu cố bám lại thế?

Việc Chu Thanh Thanh, một trợ lý dám ngủ gật trước mặt sếp, Văn Thủy Dao  thậm chí chẳng  thấy có gì sai. Vì Chu Thanh Thanh vốn không phải kiểu người chịu được uất ức. Huống hồ là cô có gì mà phải sợ? Cùng lắm thì nghỉ việc, làm trợ lý thôi mà có gì to tát đâu.

Cô ấy không hiểu nổi, tại sao Chu Thanh Thanh lại cứ phải tự chuốc khổ vào người. Với lại sao đang yên đang lành, tự dưng lại đến công ty người ta làm một trợ lý quèn?? Thật sự rất kỳ lạ, rất vô lý, không tài nào hiểu nổi!

Câu hỏi này, Văn Thủy Dao đã để trong lòng từ lâu rồi. Nhưng hiện tại, Chu Thanh Thanh thật sự không thể nói cho cô ấy biết.

Kết thúc cuộc trò chuyện, nước trong bồn tắm cũng đã bắt đầu nguội lạnh. Sấy tóc xong bước ra ngoài, cô ngồi xuống ghế, trên bàn trang điểm bày đủ món mỹ phẩm chăm sóc da đặt làm riêng. Cô chọn một chai nước dưỡng da, đổ ra lòng bàn tay rồi vỗ nhẹ lên mặt. Vừa vỗ xong thì điện thoại đặt trên bàn rỗng vang lên một tiếng “ting”.

Là Văn Thủy Dao, người đã nghĩ ngợi suốt một lúc lâu gửi đến một câu:

- Ông sếp của cậu…có phải rất đẹp trai không?

Chu Thanh Thanh nhất thời không hiểu sao cô nàng lại hỏi thế, ngẩn người ra một chút. Mặc dù rất muốn mạnh miệng phủ nhận, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết, bèn gượng gạo trả lời:

- Cũng tạm được.

Dao Dao:

- Đủ wow, từ miệng cậu mà lọt được ra hai chữ “tạm được” là chứng minh anh ta đẹp trai thật rồi!

- Hồi trước cái nhóm idol nam mới ra mắt, cậu còn chê mắt lệch mồm méo cơ mà.

Chu Thanh Thanh:

- …

Trong đầu bất giác hiện lên gương mặt quá đỗi xuất sắc của Ôn Tư Ngật, cô lập tức lắc đầu thật mạnh. ( truyện trên app t.y.t )

Văn Thủy Dao lại nhắn thêm một tin, Chu Thanh Thanh vừa thấy suýt nữa nghi ngờ thị lực của chính cô.

- Tớ hiểu rồi! Cho nên lý do ngày nào cậu cũng bị sếp hành mà vẫn không nghỉ việc là vì cậu động lòng ông sếp rồi, muốn cưa anh ấy nên mới chịu nhục làm trợ lý quèn! Mà vì theo đuổi không thành, sợ mất mặt nên mới giấy tớ mãi không chịu nói. Chứ không thì tớ nghĩ mãi cũng chẳng ra được lý do nào khác.

Chu Thanh Thanh: 

- ?

Thật là nói hươu nói vượn rồi!

Nhưng mà phải nói thật, cái logic của Văn Thủy Dao nghe cũng đâu đến nỗi vô lý? Nhìn kiểu gì cũng thấy con nhỏ này thật sự có vận dụng hết công suất cái bộ não heo của cô ấy để suy diễn rồi.

Văn Thủy Dao:

- Xem ra cậu đúng là rất thích ông sếp đó rồi, đến mức cam tâm tình nguyện nén giận mà làm! Quả nhiên, tình yêu có thể thay đổi tất cả!!!

- Thế ông sếp cậu đẹp trai cỡ nào vậy? Gửi tấm ảnh tớ coi thử đi?

Hoang đường hết sức!

Chu Thanh Thanh:

- Không phải đâu, tớ không thích anh ta.

Văn Thủy Dao:

- Bà đây không tin!

Chu Thanh Thanh:

- …

Văn Thủy Dao xưa nay luôn đắm chìm trong việc tự biên tự diễn mấy câu chuyện tình yêu nữ chính theo đuổi tình yêu, giờ lại bắt đầu hỏi đủ kiểu. Chu Thanh Thanh không chịu nổi nữa, đành phải giải thích qua loa:

- Nếu nhất định phải nói vậy thì tớ đành thú nhận là…đúng là tớ đang cưa cẩm anh ta.

Văn Thủy Dao vô cùng khó hiểu:

- Nhan sắc của cậu mà cưa một người đàn ông suốt cả năm trời vẫn chưa xong hả?

Chu Thanh Thanh:

- …

Đau lòng lắm đó nha chị em ơi!

Dao Dao:

- Vậy giờ cậu cưa đến bước nào rồi? Tỏ tình chưa hay vẫn đang trong giai đoạn mập mờ?

Chu Thanh Thanh xoa cằm nghĩ ngợi:

- Chắc …sắp leo lên ghế “phó tổng”  rồi.

Dao Dao:

- …

Con nhỏ này đầu óc có vấn đề thật rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play