Đến lúc Chu Thanh Thanh tỉnh lại thì trên sân khấu đã đổi vài lượt người phát biểu rồi.
Cuối cùng là một đại diện chủ trì lên tổng kết chương trình, với tư cách là đại diện bên đầu tư, sau đó ban tổ chức mời Ôn Tư Ngật lên sân khấu chụp ảnh lưu niệm.
Bên dưới vỗ tay như sấm.
Hết sự kiện, Ôn Tư Ngật chẳng nói gì là Chu Thanh Thanh biết ngay lần này anh chẳng chấm được dự án nào cả. Mặt sếp thì tối như trời sắp giông, không rõ ai lại chọc giận anh nữa rồi.
Đang cúi đầu tốc ký tổng hợp lại nội dung buổi trao đổi thì khóe mắt bắt gặp một bóng dáng tròn tròn béo béo tiến lại gần, vừa ngẩng đầu lên cô đã thấy Hứa Thành Vệ đứng chắn ngay trước mặt bọn họ.
Hứa Thành Vệ hấp tấp gọi:
- Tổng giám đốc Ôn…xin dừng bước!
Ôn Tư Ngật có vẻ bất ngờ, anh dừng lại khóe môi nở một nụ cười nhẹ tênh lịch sự đáp:
- Tổng giám đốc Hứa, có gì chỉ giáo?
Hứa Thành Vệ lập tức nở nụ cười thân thiện:
- Là thế này, hôm nay được gặp Tổng giám đốc Ôn, cảm thấy như gặp được tri kỷ trò chuyện vẫn chưa đã nên tôi có đặt tiệc ở Vân Hiên mong sếp Ôn nể mặt đến dự.
Ôn Tư Ngật còn chưa mở miệng thì Chu Thanh Thanh đã chen vào, phũ như dao chặt mía:
- Xin lỗi Tổng giám đốc Hứa, Tổng giám đốc Ôn còn có một cuộc họp ngay sau đây nên không tiện tham dự.
Lời từ chối thẳng thừng như bạt tai khiến mặt Hứa Thành Vệ lập tức đỏ bừng, ánh mắt ông ta nhìn Chu Thanh Thanh thì khỏi nói cũng biết là đã có thù rồi đấy. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Cái cô trợ lý này không chỉ năm lần bảy lượt cắt lời ông ta khi đang nói chuyện, mà thậm chí còn dám ngủ ngon lành giữa lúc ông ta đang phát biểu trên sân khấu, rõ ràng là coi ông ta ra gì mà.
Một trợ lý tép riu, vậy mà dám coi thường ông ta đến mức đó.
Trên sân khấu ông ta thấy rõ mồn một, tổng giám đốc Ôn đã phát hiện ra cô đang ngủ mà cô trợ lý này đúng là không biết trời cao đất dày, cắt ngang lời sếp nói như thể đó là chuyện đi chợ mua rau.
Hứa Thành Vệ nhìn ra ngay chắc chắn Ôn Tư Ngật không vừa mắt với cô trợ lý này, ông ta cũng chẳng ngại làm người tốt đưa dao nhân tiện thể hiện mình biết điều, rồi giở cái giọng điệu nửa dạy đời nửa khiển trách:
- Tiểu Chu à, không phải tôi nói cô chứ…cô như này đúng là quá không ra dáng rồi. Làm trợ lý là phải chủ động làm thêm giờ, cống hiến cho công ty. Ý của tôi là người trẻ thì phải biết chịu khổ, cô hiểu ý tôi chứ? Lãnh đạo cho cơ hội thì phải biết ơn, biết năm bắt, chứ đến mấy chuyện cỏn con cũng không làm xong thì cô còn có ích gì?
Hứa Thành Vệ tự thấy mình nói thế đã là nhẹ nhàng, nể mặt lắm rồi đấy. Chứ nếu ở công ty ông ta, cái kiểu nhân viên chẳng có quy củ như này là bay ghế từ kiếp trước rồi.
Nhưng Chu Thanh Thanh chẳng những không nhận lỗi, lại còn thổi thổi móng tay, giả như đang ngồi salon làm nail, nhàn tản phẩy tay một cái:
- Xì.
Hứa Thành Vệ làm sếp bao năm, quen được người ta tâng bốc, thấy cô như vậy thì tức đến đỏ cả mặt, cổ nổi gân xanh, bật ra tiếng giận dữ:
- Cô!
- Sếp Hứa à.
Chu Thanh Thanh mặt tỉnh bơ ngắt lời anh ta:
- Nói theo lời ông thì bắt tụi tôi làm đến chết là để rèn luyện kỹ năng sống à? Vắt kiệt sức người ta giỏi lắm hả? Chả trách nhân viên công ty ông có người bị ép đến mức phải nhảy lầu đấy.
Hứa Thành Vệ trợn mắt hét lên:
- Là tại anh ta vô dụng, áp lực có tí mà cũng không chịu nổi, nhảy lầu thì là chuyện của anh ta liên quan gì đến công ty tôi? Ai ép anh ta nhảy lầu đâu?
Lúc này Chu Thanh Thanh cũng chẳng buồn cãi nhau cho phí nước bọt, cô chỉ thở dài như than phiền buông một câu:
- Xin lỗi nhé sếp Hứa, tôi không nuốt nổi mấy cái đạo lý đó đâu. Ông thích chịu khổ thì cứ việc chịu khó nhiều vào nhé.
Một câu nói xong, hoàn toàn không để Hứa Thành Vệ vào mắt.
- Đồ không biết điều!
Bị Chu Thanh Thanh làm mất mặt ngay giữa chốn đông người, Hứa Thành Vệ giận đến tím tái mặt mày, quay phắt sang nhìn Ôn Tư Ngật chỉ thẳng tay vào mặt cô:
- Sếp Ôn, trợ lý của anh quá hỗn láo rồi chuyện này thực sự nên phải dạy dỗ đích đáng!
Lúc này, Ôn Tư Ngật mới chậm rãi quay sang nhìn Chu Thanh Thanh, ánh mắt hơi trầm và lên tiếng:
- Chu Thanh Thanh.
Hứa Thành Vệ nghe vậy thì mừng rõ ra mặt, biểu cảm chẳng khác gì sắp được xem cảnh xử trảm. Một trợ lý vô tổ chức như vậy, bị đuổi việc là còn nhẹ.
Ai ngờ ngay giây tiếp theo, Ôn Tư Ngật khẽ nhếch môi thản nhiên buông hai chữ:
- Đủ rồi.
Nói xong thì đi thẳng, mắt không liếc ngang lấy một cái và lướt qua Hứa Thành Vệ. ( truyện trên app T•Y•T )
Hứa Thành Vệ:
- ?
Ông ta đứng sững tại chỗ, mặt khi đỏ khi trắng ngây ra như bị tát nước lạnh giữa mùa đông, mãi một lúc sau mới hiểu chuyện.
Hèn gì cái cô trợ lý này dám ngông nghênh đến thế. Thì ra phía sau có Ôn Tư Ngật chống lưng, hóa ra ông ta vừa bị biến thành con khỉ cho người ta giỡn?!
Sao ông ta lại phản ứng chậm vậy chứ? Nãy giờ có nói hớ gì không đấy trời?
……
Lúc buổi giao lưu kết thúc thì cũng đã mười hai giờ trưa.
Buổi chiều công ty còn một cuộc họp quan trọng, Chu Thanh Thanh liền khéo léo từ chối lời mời ăn trưa của bên tổ chức, rồi nhanh chóng bám theo phía sau Ôn Tư Ngật vừa đi vừa báo cáo lịch trình:
- Sau cuộc họp định kỳ, anh còn cuộc đàm phán với Tổng giám đốc Lưu đã sắp xếp vào lúc 5 giờ chiều tại khách sạn Vân Lan. Ngoài ra, sau khi về công ty tôi sẽ liên hệ bộ phận PR để khởi động chiến dịch truyền thông, đồng thời thông báo cho Phó tổng Dương bắt đầu tiến hành kế hoạch thu mua Sáng Vệ.
Chu Thanh Thanh vẫn như thường lệ, tỉ mỉ sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, không sót một li. Nhưng nếu lắng nghe kỹ, trong giọng nói cô vẫn thấp thoáng chút chột dạ.
Việc Ôn Tư Ngật đến buổi giao lưu này, đương nhiên không chỉ để xuất hiện lấy lệ. Anh làm việc luôn theo nguyên tắc hiệu quả tối đa, không bao giờ lãng phí thời gian cho những chuyện vô nghĩa. Ý định thâu tóm Sáng Vệ đã có từ lâu, chỉ là trước đây anh thường ở nước ngoài, chưa có thời gian ra tay mà thôi.
Phải công nhận, cô vừa rồi đã nhanh trí lợi dụng thời cơ “vả” Hứa Thành Vệ một cú, khiến ông ta nổi xung rồi buộc miệng nói ra mấy lời chẳng nên nói. Cộng thêm vụ bê bối gần đây của Sáng Vệ với vụ nhân viên nhảy lầu, cái phát ngôn “vắt kiệt sức lao động” của Hứa Thành Vệ vừa rồi không khác gì tự đốt công ty mình khiến cổ phiếu chắc chắn sẽ rớt như trượt máng.
Nhưng tất cả điều đó cũng không thể phủ nhận một sự thật, quả thực vừa nãy cô đã ngủ gục.
Ngủ gần một tiếng, giờ tỉnh táo rồi đầu óc minh mẫn trở lại, Chu Thanh Thanh bắt đầu thấy hối hận. Nhưng mà tính cô đôi khi đúng là có phần bướng bỉnh lúc đã buồn ngủ thì trời có sập cũng chẳng cản nổi, cho nên dù có hối hận quay lại thời điểm đó rất có thể cô vẫn sẽ ngủ tiếp.
Thế là giờ đây cô chỉ thấy đau đầu, rối rắm nghĩ xem nên viết bản kiểm điểm thế nào cho khỏi bị phạt nặng.
Dù Ôn Tư Ngật đến giờ vẫn chưa nói gì, nhưng ai chẳng biết ngủ gật trong giờ làm việc là điều tối kỵ, mà với kiểu sếp khó tính, cầu toàn như anh càng là điều cấm kỵ.
Chu Hùng nhìn cô bằng ánh mắt “tự lo lấy thân đi” rồi nhanh chân chuồn xuống bãi đỗ xe trước.
Cô đúng là hơi lo vì Ôn Tư Ngật yên ắng đến bất thường, không chừng anh đang âm thầm tính kế xử phạt cô một cách tinh tế và thâm sâu cũng nên…
Chu Thanh Thanh ỉu xìu cúi đầu, vừa đi vừa nghĩ cách sống sót. Đúng lúc đó, sau lưng vang lên giọng nói của hai người đàn ông, một người lẩm bẩm:
- Ba tôi bắt tôi đến đây học hỏi, mà mấy ông già lên phát biểu như tụng kinh chắn muốn chết. Còn cậu thì sao, Tùng Tùng?
Tuy lời nói không rõ hẳn nhưng với khả năng thính giác được rèn giũa một năm qua, Chu Thanh Thanh lập tức bắt được cái ngữ khí lấy lòng rõ rành rành.
Tiếp đó là giọng một thanh niên trẻ, nghe ngông nghênh chẳng coi ai ra gì:
- Chán chết luôn, chẳng trách ba tôi không thèm đi.
- Không sao…không sao, tối nay tôi đặt chỗ ở Hải Khoát Thiên Không rồi, đi xõa cho đã!
Cuộc trò chuyện của hai người kia càng lúc càng tiến lại gần, phía trước là ngã ba, một bên dẫn ra bãi đậu xe, một bên là lối ra ngoài.
Nhìn tình hình có vẻ hai người kia định đi về phía bãi xe, Chu Thanh Thanh thót tim trong lúc cuống cuồng cô bất thình lình nắm lấy cánh tay Ôn Tư Ngật đang ở phía trước, chưa kịp để anh phản ứng đã kéo sang cánh cửa bên cạnh lối ra sát bãi đỗ xe.
Vì hai người kia rõ là đang đi về phía bãi đỗ xe.
- Phía trước hai người đó định làm gì vậy?
- Kệ bọn họ đi!
Đợi đến khi tiếng bước chân kia dần xa rồi biến mất hẳn, Chu Thanh Thanh mới thở phào nhưng tim vẫn đập thình thịch vì hoảng.
Sau đó, cô mới sực nhận ra một chuyện khiến da đầu tê dại…vì hoảng quá nên khi kéo Ôn Tư Ngật trốn vào phía sau cánh cửa, cô vẫn đang ghì chặt tay anh. Đầu ngón tay bấu lên mu bàn tay anh không buông mà tay còn lại không biết từ lúc nào đang đặt thẳng lên ngực anh.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức mấy sợi tóc mềm mại của cô rơi lả tả trên vai anh. Từ xa nhìn lại chẳng khác gì cô …đang ngả đầu vào lòng anh.
Tư thế này thân mật đến đáng sợ!!!
Cô chết sững tại chỗ, hàng loạt động tác lúc nãy trong mắt người ngoài chẳng khác gì một màn “tự nguyện nhào vào lòng sếp” điển hình!
Ngẩng đầu lên, Chu Thanh Thanh lập tức chạm phải ánh mắt sâu thẳm như mực của Ôn Tư Ngật.
Xong rồi!!!
Nếu như chuyện ngủ gật lúc làm việc còn có thể lấp liếm thì cái tư thế “dính sát như sam” thế này là chạm đúng tử huyệt của anh rồi! Ôn Tư Ngật nổi tiếng là kỵ nữ sắc, không chịu được phụ nữ tới gần nửa bước.
Nhưng mà lúc đó nếu thật sự bị hai tên kia bắt gặp thì cô mới là tiêu đời!
Một lần sai chưa xong lại nối tiếp sai lầm, Chu Thanh Thanh thật sự nghi ngờ mình đang bước trên con đường bị đuổi việc cũng nên.
Mi mắt cô khẽ run lên như bị điện giật vội thu tay lại, lùi về sau một bước hơi nghiêng người đứng nghiêm, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy:
- Sếp Ôn, em…
Muốn giải thích nhưng nhất thời không biết mở lời từ đâu, ở góc hành lang nhỏ hẹp, chật chội không khí như cũng bị bịt kín.
Thấy đôi mắt Chu Thanh Thanh lấp lánh, hơi trợn trọn vì căng thẳng, trông lại thấy vô cùng vô tội.
Rõ ràng biết sai nhưng vẫn dám làm!
- Chuyện ngủ gật trong giờ làm việc tôi còn chưa xử lý.
Ôn Tư Ngật chậm rãi cúi đầu tiến gần áp sát, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng đầy giễu cợt:
- Chu Thanh Thanh, dạo này tôi có phải đã quá nuông chiều cô rồi không?