Nghĩ tới nghĩ lui đến giờ thì chẳng làm nên trò trống gì, ngược lại còn thường xuyên bị Ôn Tư Ngật tóm được mấy lỗi vặt rồi mỉa mai, châm chọc không thương tiếc. Chu Thanh Thanh chán đến mức đầu gục ra sau ghế.

Mệt mỏi quá rồi!

Nói không phải tự cao chứ, từ trước đến nay Chu Thanh Thanh tự thấy mình chưa từng thất bại ê chề trước bất kỳ ai.

Ôn Tư Ngật thì lại là một người cực kỳ tinh ranh, gần như không hở ra một chút sơ hở nào, phản ứng thì sắc bén khỏi nói. Kế hoạch gì cũng luôn có phương án A lẫn B, chỉ cần có một chút biến động là anh phát hiện ra ngay. Tính khí thì khó ưa, nhưng tâm lý lại cực kỳ vững vàng, là người không từ thủ đoạn và đầy tham vọng.

Trong suốt một năm này, dù công việc không dám sai sót nhưng ngoài mặt thì mấy trò lén lút cũng không thiếu.

Thật ra mà nói, cái tiếng “ác ma” của  Ôn Tư Ngật bên ngoài ấy, phần lớn là nhờ công sức thầm lặng của cô. Mới đầu, cô còn cố tình phạm vài lỗi nhỏ để bị mắng trước mặt mọi người để góp phần đẩy mạnh hình tượng “sếp ác, chuyên bóc lột nhân viên” trong mắt cả công ty. Thậm chí mấy lời đồn ngoài kia như kiểu anh ghét phụ nữ, thích đàn ông…đủ kiểu đời tư bê bối trên mạng đều có bàn tay cô góp gió thành bão.

Nhưng cũng chẳng ăn thua, hoàn toàn vô dụng.

Ôn Tư Ngật chẳng mảy may bận tâm, mấy thứ lời ra tiếng vào ấy chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

Mặt khác, trong công việc anh lại có một kiểu sức hút khó cưỡng, vừa cứng rắn vừa mềm dẻo, vừa đánh vừa xoa, dỗ người ta đến nỗi không ai nỡ bỏ đi chỉ vì mấy tin đồn hay tính khí hơi kỳ quặc.

Càng nghĩ càng thấy phiền, thế này thì đến bao giờ cô mới “thoát khỏi kiếp trợ lý” được chứ? - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Thoa lớp kem dưỡng, Chu Thanh Thanh cầm điện thoại nằm dài trên giường quyết định dạo một vòng tin tức giải trí cho xả stress.

Tài khoản phụ trên Weibo của cô theo dõi cả đống tài khoản marketing, trong một năm đã học được vô số chiêu trò “dìm hàng, bóc phốt, giật tít”.

Vừa online cái là vào điểm danh, Chu Thanh Thanh viết một dòng ngắn gọn: “Ngày thứ 382…thất bại”

Vừa gõ xong thì một tin tức giải trí hiện lên, cô bấm xem không ngờ lại là tin liên quan đến Ôn Tư Ngật.

Mới liếc qua vài dòng, lông mày cô đã nhíu lại.

Bài báo đính kèm một tấm ảnh chụp lén tại buổi tụ họp gia đình, trong ảnh có chú thích tên từng người, tuy ảnh mờ nhưng vẫn nhận ra bóng dáng mẹ của Ôn Tư Ngật. Hai bên còn có vài vị trưởng bối lớn tuổi ngồi cùng, nội dung đại khái là: “Buổi gặp gỡ riêng tư giữa hai nhà Ôn – Lý, nghi ngờ đang bàn chuyện hôn sự, chuyện tốt sắp tới sao?”

Nhìn thời gian bị chụp trộm thì cũng đã là chuyện từ hai tháng trước, mấy ngày đó đúng lúc cô đang ở chi nhánh trong nước, tuy trong công việc Chu Thanh Thanh gần như không rời Ôn Tư Ngật nửa bước, mọi lịch trình đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nhưng kiểu tiệc tùng tụ họp gia đình riêng tư thế này, rõ ràng không phải chuyện mà một trợ lý như cô có thể biết. Trong ảnh không thấy bóng dáng Ôn Tư Ngật, cũng chẳng rõ anh có tham dự hay không?

Là Lý Thị ở phía Đông thành phố sao?

Trong đầu Chu Thanh Thanh lập tức hiện lên cả tập hồ sơ thông tin về tập đoàn Lý Thị. Tổ tiên khởi nghiệp từ ngành may mặc, bây giờ thì đã là nhà sản xuất linh kiện điện tử có tiếng ở Thâm Thành. Dù không bằng Ôn Thị hay Ngu Thị nhưng cũng là gia tộc giàu có và có nền tảng vững chắc.

Điểm mấu chốt là mẹ của Ôn Tư Ngật và phu nhân nhà họ lý là bạn thân từ nhỏ, quan hệ khá thân thiết. Nếu bàn chuyện liên hôn giữa hai nhà này là do ai khởi xướng thì phần lớn là ý định của mẹ anh. Chủ tịch Ổn chỉ có duy nhất một người con chính là Ôn Tư Ngật, với tư cách là thái tử gia của tập đoàn Ôn Thị thì Ôn Tư Ngật đúng là xứng với danh xưng ấy “năng lực khỏi bàn, gần như hoàn mỹ và là người thừa kế hoàn hảo nhất”. Mỗi tội điều khiến Ôn phu nhân lo lắng chính là vị thái tử gia của Ôn Thị gần ba mươi tuổi đầu rồi còn chưa có ý định lấy vợ.

Chu Thanh Thanh đoán, Ôn phu nhân hẳn là vì sốt ruột chuyện cưới xin của con trai nên mới muốn thúc đẩy liên hôn với nhà họ Lý.

Thiên kim của nhà họ Lý là Lý Giai Viên, năm nay hai mươi tư, độc thân, chưa kết hôn. Phải nói thật thì cô ấy đúng là rất xứng đôi với Ôn Tư Ngật.

Nếu là liên hôn với nhà khác, có khi Chu Thanh Thanh còn chẳng buồn lo lắng, nhưng mấu chốt là nhà họ Lý đang nắm trong tay một bằng sáng chế đặc biệt, mà từ lâu đây là thứ Ôn Thị thèm khát. Hiện tại, Ôn Thị đã là tập đoàn hàng đầu ở Thâm Thanh nếu liên hôn với Lý Thị thì đúng là hổ mọc thêm cánh. Còn với các công ty khác ư? Thì chính là điềm gở chẳng lành.

Năm ngoái khi cô còn chưa tốt nghiệp, ba cô đã hùng hổ tức giận mà tìm cô đến nói một câu:

- Con gái cưng à, con đi gặp thằng nhóc nhà họ Ôn, hành hạ nó một trận, bỡ cợt trêu đùa trái tim nó, khiến nó mất hết lý trí cho ba.

Nghĩ đến đây, Chu Thanh Thanh cảm thấy đau cả đầu.

Cái thể loại như Ôn Tư Ngật – sắt đá vô tình, lạnh lùng cạn tàu ráo máng, không dính chút tình cảm trai gái. Để cô là một đại mỹ nhân hẳn hoi mà bị anh xem như trâu ngựa mà sai khiến. Cô trêu đùa được anh cái gì chứ, bị anh hành cho tơi bời còn hợp lý hơn!

Thôi, nghĩ nhiều cũng vô ích, giờ quan trọng nhất là phải đi ngủ. Chu Thanh Thanh trừng mắt nhìn điện thoại một cái đầy bực bội, hai chân đạp mạnh lên giường mấy cái rồi tắt màn hình, quăng nó lên đầu giường. Cô kéo tấm chăn lụa mềm mại, rồi vùi đầu vào gối cố gắng nhắm mắt lại.

Chẳng bao lâu sau, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ không hiểu sao cô lại quay về những ngày đầu đến bên cạnh Ôn Tư Ngật, cũng chính là khởi đầu của cuộc sống nước sôi lửa bỏng của cô.

Lúc đó, Chu Thanh Thanh còn chưa tốt nghiệp là thầy hướng dẫn giới thiệu, dẫn cô đến gặp Ôn Tư Ngật để anh phỏng vấn trực tiếp.

Khi đó bầu không khí nghiêm túc đến mức gần như đặc quánh lại.

Ôn Tư Ngật vốn chẳng phải người kiên nhẫn gì, khí chất mạnh đến mức khiến người khác ngộp thở. Ngay lần gặp đầu, ánh mắt xét nét của anh rơi xuống người khiến cô cũng hiếm khi mà căng thẳng một chút.

Cô chẳng nhớ lúc đó trong đầu nghĩ gì nữa, chỉ nhớ là theo phản xạ cô nở nụ cười, đôi mắt cong lên đầy thân thiện nhìn anh.

Thế nhưng phản ứng nhận được là anh cau mày, giọng nói không chút thân thiện vang lên:

- Cô Chu, tôi hy vọng hiểu rõ, tôi đang tuyển một trợ lý đạt chuẩn không phải một con chim hoàng yến chỉ biết cười lấy lòng.

Sau đó, anh lạnh nhạt đưa ra một loạt câu hỏi khó nhằn với tiêu chuẩn ngặt nghèo.

Mãi đến sau này, khi thật sự trở thành trợ lý của anh rồi, Chu Thanh Thanh mới hiểu rõ – cái người này, 365 ngày trong năm ít nhất cũng có đến 300 ngày mặt lạnh như tiền. Không chỉ khó chiều mà còn độc miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play