Trước bản năng đang không ngừng kêu gào Nova vứt phăng con búp bê ấy khỏi cửa sổ thì lý trí đã may mắn ngăn cô lại bằng cách tái hiện lại phân cảnh gã tâm thần Brahms tay không xử đẹp kẻ đập hỏng con búp bê sứ kia như thế nào, đồng thời nhắc nhở Nova rằng cô sẽ có kết cục gì nếu quá kích động.

 

Và thế là nova chỉ đành nhịn lại sợ hãi và làm tròn vai diễn của mình.

 

Nova gượng gạo bế con búp bê sứ lên, thay đồ ngủ cho nó, sau đó cô đu đưa dỗ dành búp bê Brahms trong khi cố lờ đi cảm giác ngột ngạt như thể có một ánh mắt ở một nơi nào đó Nova không biết đang dõi theo quan sát cô:

 

"Nào, một cậu bé ngoan sẽ đi ngủ đúng giờ chứ không phải ngồi nghe nhạc, cậu hiểu ý tôi chứ Brahms, để tôi hát ru cho cậu ngủ nhé."

 

Vậy nên, làm ơn đừng có theo dõi tôi nữa và mau cút về giừơng ngủ của anh đi!

 

Sau khi bài hát ru kết thúc, dường như cảm giác ngột ngạt áp bức như có hàng ngàn con mắt đang dõi theo kia lập tức biến mất, Nova thở phào, lúc này mới dám cất bước trở về phòng ngủ của chính mình.

 

Không hề hay biết rằng, ở đâu đó trong vách tường tối tăm kia, nơi ánh sáng chẳng thể chiếu đến, có một ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo từng chuyển động của cô, cửa phòng ngủ đóng lại, mà người ấy vẫn không ngừng lẩm bẩm những câu từ kì lạ.

 

Đó là giai điệu bài ru mà vừa nãy Nova đã hát.

 

Người bạn mà cha mẹ mới tìm về cho hắn đã không hát bài ru yêu thích quen thuộc của Brahms, cô hát một bài hát hoàn toàn khác.

 

Cha mẹ không bao giờ làm sai những quy tắc trong giờ giấc sinh hoạt dành cho hắn, họ coi sự hỗn loạn và mất ổn định chính là thứ nguy hiểm và không an toàn, dưới sự quản giáo nghiêm ngặt đó, Brahms vô cùng nhạy cảm dù chỉ với những biến số hay chỉ một sự thay đổi nhỏ trong cuộc sống sinh hoạt của mình.

 

Hắn không vui, hơn hết còn bởi vì giai điệu kia cứ  văng vẳng trong đầu.

 

_________________

 

Nova thề rằng giấc ngủ tối qua là giấc ngủ tệ hại nhất trong cuộc đời cô, cô cảm tưởng mình đã trở lại những đêm dài thức trắng để ôn thi đại học nhiều năm về trước.

 

Những âm thanh kì lạ trong vách tường liên tục vang lên giữa đêm khuya, khiến cô phải tỉnh dậy vô số lần giữa cơn mơ chỉ để nhìn vào khoảng không trong phòng và chắc chắn rằng không có ai đang đứng đó, điều này khiến tình trạng tinh thần của Nova trong sáng nay vô cùng mệt mỏi.

 

Có lẽ mình sẽ chết vì phát điên và thiếu ngủ trước khi bị giết bởi Brahms mất--- Nova xoa trán thầm nghĩ.

 

"Nova, trông cháu sáng nay thực sự không khỏe." Bà Heelshire đang ăn sáng ở phía bên kia bàn bỗng cất tiếng, tay vẫn không dừng động tác cắt bít tết trong đĩa.

 

Tất cả là nhờ cậu con trai bé bỏng của bà đấy, thưa bà Heelshire. Nova không nói ra điều ấy, thay vào đó, cô khách sáo đáp lời.

 

"Cháu không sao ạ, chỉ là đêm qua âm thanh của những con chuột trong vách tường khiến cháu hơi lo lắng."

 

"Không được rồi, nhà của chúng ta không chào đón những vị khách gặm nhấm và phá hoại, lát nữa ta sẽ gọi điện cho ông chủ cửa hàng tạp hóa dưới trấn đến lắp thêm bẫy chuột."

 

Bữa ăn sáng cũng vì thế mà kết thúc trong nhanh chóng, còn Nova lần nữa ngẩn người, chìm trong suy nghĩ.

 

Ông chủ cửa hàng tạp hóa phục vụ cho nhà Heelshire? Phải rồi, sao cô có thể quên mất, người đó chính là Malcolm, nam phụ trong bộ phim!

 

Anh ta giúp đỡ rất nhiều cho nữ chính trong phim, từ việc cung cấp thông tin, bầu bạn và cả...làm ấm giừơng cho cô ấy, anh ta cũng góp một phần không nhỏ trong việc giúp nữ chính thoát khỏi Brahms ở phần cuối bộ phim.

 

Nếu theo thuật ngữ game, thì đây chẳng phải là một NPC vô cùng quan trọng hữu ích hay sao?

 

Dù không còn nhớ rõ nhân vật Malcolm ấy trong phim như thế nào, nhưng ít nhất Nova cũng nhớ anh ta là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai.

 

Nhưng đến khi gặp mặt, Nova lại hoang mang khó hiểu, vì ông chủ cửa hàng là một ông chú đứng tuổi, theo sau ông chú là một cậu bé với một nụ cười thân thiện.

 

Cậu bé ấy thấy cô, ngay lập tức tiến đến và đưa tay ra, ngỏ ý bắt tay làm quen:

 

“Xin chào, cha tôi đã kể về hoàn cảnh của cậu, hẳn cậu là Nova, người giúp việc mới của nhà Heelshire__?" Cậu bé kia hơi ngừng lại lời nói, như thể chờ một sự xác nhận từ cô, sau khi thấy Nova mỉm cười và gật đầu, cậu ta tiếp tục trịnh trọng giới thiệu:

 

"Tôi là Malcolm, ông chủ cửa hàng tạp hóa phục vụ gia đình Heelshire là cha của tôi."

 

Ồ, đây mới là Malcolm...Nhưng sao lúc này anh ta mới là một cậu bé?

 

Chẳng lẽ cô xuyên đến đây trước tuyến thời gian của bộ phim gốc?

 

Tuy nhiên chẳng còn thời gian để suy nhĩ, cô trò chuyện qua loa với Malcolm để tỏ vẻ làm thân, rồi nhân lúc vợ chồng Heelshire đang bận mải với công việc lắp bẫy chuột, Nova ngay lập tức kéo Malcolm ra khỏi nhà.

 

Cô muốn tìm hiểu thông tin về Brahms thông qua tên nhóc này, vì vậy phải cách xa dinh thự nơi Brahms có thể nghe lén.

 

Malcolm vô cùng bối rối khi bị nắm tay kéo đi bởi một cô nhóc mà mình mới làm quen, nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn đi theo cô vào trong nhà kho cũ kĩ sau trang viên.

 

"Malcolm, cậu có biết câu chuyện về Brahms Heelshire, con trai của vợ chồng chủ nhà không?"

 

Malcolm quả nhiên là nhân vật được thiết lập giàu lòng trắc ẩn, sau khi nghe cô hỏi, cậu chàng dường như tự mình vẽ lên sự đấu tranh nội tâm của một cô bé mất trí nhớ, không người thân và giờ đây phải chăm sóc cho một con búp bê đáng sợ của chủ nhà, vì vậy Malcolm không ngần ngại nói hết mọi thứ cho Nova.

 

“Đã xảy ra một vụ hỏa hoạn vào ba năm trước, và người ta nghi ngờ rằng Brahms, con trai duy nhất của gia đình Heelshires đã chết trong nhà. Khi đó, cậu bé chỉ là một đứa trẻ, và đó thực sự là một thảm kịch ập đến với gia đình họ."

 

“Thật đáng tiếc, nếu cậu ấy còn sống, có lẽ giờ đây cậu ấy đang bằng tuổi tôi.” Malcolm thở dài.

 

 

Sau khi trò chuyện với cậu ta và xếp nối lại những sự việc trong đầu, lúc này Nova mới có thể khẳng định chắc rằng chắn dòng thời gian mình xuyên đến là trước thời điểm cốt truyện trong phim diễn ra.

 

Bây giờ là năm 1994, mới qua ba năm kể từ sau vụ hỏa hoạn xảy đến với con trai nhà Heelshire, vậy tính ra, Brahms lúc này mới chỉ mười một tuổi.

 

Đối với Nova, đây là một tin đáng mừng, nếu Brahms vẫn chưa trưởng thành, vậy thì vừa hay rất đúng với kế hoạch của cô, Nova muốn uốn nắn và giúp tâm tính hắn ta không lệch lạc, nếu không, ít nhất là lấy lòng Brahms để hắn ta không xuống tay được với cô.

 

Điều này vô cùng khó, ngay từ khi còn nhỏ hắn ta đã từng giết người, thậm chí cũng không nương tay với cả nữ chính khi cô ấy định bỏ trốn và đâm hắn.

 

Dẫu vậy Nova cũng muốn thử một lần, dù sao cô cũng biết trước cốt chuyện, có lẽ sẽ có cơ hội chăng?

 

Nova chào tạm biệt Malcolm và đi ra ngoài trước khi bà Heelshire đi tìm cô, để lại cậu chàng Malcolm còn ngơ ngác đứng trong nhà kho.

 

"Nếu cậu cần giúp đỡ, hãy cứ gọi đến tiệm tạp hóa của cha tôi nhé, tôi sẽ bắt máy."

 

Malcolm nói với bóng lưng Nova, dường như cậu ta vẫn còn lo lắng cho hoàn cảnh của Nova.

 

Đột nhiên, nhân lúc cậu ta không chú ý, một tiếng "cạch" lớn vang lên, Malcolm giật mình quay lại, cửa sổ chiếu sáng trong nhà kho bỗng đóng kín.

 

"Rầm!" Tiếp sau đó, là cửa chính của nhà kho.

 

"Nova? Là cậu à?" Mọi ánh sáng bị chặn đứt, căn phòng như chiếc hộp đóng kín, trở nên tối tăm, Malcolm đáng thương hoang mang, cậu chàng quờ quạng xung quanh mình, đi tìm thanh nắm cửa.

 

Không hề hay biết rằng, cách bước chân của mình không xa là một chiếc bẫy chuột sắt mà gia đình Heelshire đã lắp đặt.

 

Một bước.

 

Hai bước.

 

Ba bước.

 

Phập

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play