Khi Nova biết được tin tức chân Malcolm bị thương do vô tình dẫm phải bẫy chuột phải đến một tuần sau đó.
Hiện tại, sau khi biết được mình có cơ hội uốn nắn Brahms, công việc trông trẻ của cô cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Dỗ dành ru ngủ cho một đứa trẻ bao giờ cũng khiến cô đỡ có chướng ngại tâm lý hơn là với một gã đàn ông trưởng thành.
Cô để con búp vê sứ ngồi trên đùi mình, đọc sách cho nó nghe, đôi khi ở trong phòng một mình cùng búp bê Brahms, thi thoảng cô sẽ nói những lời vu vơ:
"Brahms cậu biết không, tôi rất thích những đứa trẻ nghe lời, những đứa trẻ không chơi trốn tìm với tôi."
Ánh mắt lén nhìn vào khoảng không nào đó trong phòng, Nova nghiến răng, cố dịu giọng:
"...Và cả những đứa trẻ không lấy trộm quần áo của tôi nữa."
Trừ việc đồ dùng của cô vẫn chưa thôi thi thoảng biến mất và xuất hiện lại một cách kì lạ thì cách này thực sự có hiệu quả với Brahms.
Nova từng nói mình thích hoa, và gần như ba ngày liên tiếp sau đó, Nova lôi ra được từ trong gối một nhúm hoa dại nhàu nát đáng thương, nhìn qua là biết nó không phải bị cắt đi, mà là bị thô bạo vặt ra từ trong đất.
Thú thật cô chẳng có hứng thú với hoa mấy, chẳng qua Nova tìm vài chủ đề linh tinh để trò chuyện vu vơ với Brahms và thử dò xét hắn mà thôi.
Cũng may cô chưa nói rằng mình thích mèo hay mấy con vật tương tự như thế.
Sau chuyện đó, với kinh nghiệm từng làm giáo viên trông trẻ và được đào tạo bài bản về tâm lý trẻ em, Nova hiểu rằng Brahms là đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
Giấu những món đồ vật yêu thích cho riêng mình, chỉ chuyên chú dành sự chú ý cho một người, thậm chí có xu hướng làm mọi thứ để làm vui lòng họ, đây không khác hành động của một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
Cẩn thận nghĩ lại, điều này có thể không sai, khi mà Brahms bị chính cha mẹ ruột của mình nuôi nhốt trong bức tường kín quanh năm, dù cho họ yêu hắn, vẫn luôn cố gắng thông qua con búp bê để giúp hắn sống một cuộc đời giống một đứa trẻ bình thường, nhưng chung quy vẫn không thể nào được như thế.
Bọn họ ôm hôn con búp bê, chứ không phải là với chính hắn, ánh mắt họ dịu dàng trên con búp bê, chứ không phải là hắn, mà Brahms chỉ có thể đứng sau vách tường, lặng lẽ dõi theo tất cả những điều ấy.
Nói trắng ra, cha mẹ của Brahms sợ hãi chính con trai mình, một đứa trẻ từng giết người, trên mặt là những vết sẹo phỏng, nên bọn họ đã tạo ra một con búp bê sứ để thỏa mãn hư vinh của chính mình, rằng con trai của bọn họ vãn là đứa trẻ hoàn hảo, đồng thời nuôi nhốt đứa con trai "bị lỗi" kia trong vách tường để vơi bớt cảm giác tội lỗi làm cha mẹ.
Dù không hiểu hết mọi động cơ của bọn họ, có lẽ hắn ta cũng cảm nhận được cảm giác cha mẹ đang ruồng bỏ hắn, vì thế chỉ cần nhận được sự quan tâm nhỏ từ người khác, Brahms gần như sẽ hình thành một sự gắn bó cực đoan với họ.
Suy cho cùng, hắn ta cũng chỉ là hậu quả đến từ tình yêu con cực đoan của ông bà Heelshire, những người vô trách nhiệm không uốn nắn con trai mình khi đứa trẻ vô tình lầm lỡ sa chân, để rồi khi đã quá lún sâu vào tội lỗi, bọn họ chọn cách tự sát, giải thoát cho chính mình, ném hết ghánh nặng và trách nhiệm với con trai lên một người phụ nữ xa lạ.
Nova thở dài, cô cảm thấy mình điên rồi, loại cảm xúc đồng cảm với phản diện khi cô xem phim kinh dị lại lần nữa phác tác, khiến cô suy nghĩ theo góc nhìn của Brahms.
Nova chạm nhẹ vào khuôn mặt của con búp bê sứ kia, nói thầm:
"Brahms à, rốt cuộc tôi phải làm gì mới đúng, cậu muốn tôi làm gì cho cậu đây?"
Chỉ là lời nói thầm, cô không định để hắn ta trong vách tường nghe thấy, vậy mà Brahms thực sự nghe lọt lời ấy của cô.
Từ những ngày sau đó, cô chỉ cần quay đi một lúc là sẽ liên tục thấy con búp bê đã nằm trên giường ngủ, hệt như ngoài thời gian biểu lúc cho ăn, hắn chỉ muốn đi ngủ.
Nova bối rối đối mặt với con búp bê:" Brahms, cậu muốn đi ngủ?"
Nếu không tại sao hắn lại cố ý di chuyển con búp bê đến đây?
Tất nhiên con búp bê sẽ không trả lời cô, Nova cũng chỉ đành chiều theo Brahms mà đắp chăn cho cậu ta, hôn chúc ngủ ngon rồi đi ra ngoài.
Nova thầm nghĩ thật kì lạ, hóa ra Brahms cũng có thể phá vỡ quy tắc sinh hoạt của chính mình, trong phim khi nữ chính không làm theo quy tắc, hắn ta thậm chí còn nổi sùng và làm ra nhiều dị tượng để dọa cô ấy cơ mà.
Thật ra một đứa trẻ ngoan ngoãn không phải vì chúng muốn thế, mà vì chúng không có cơ hội được làm theo chính mình, ông bà Heelshire luôn sắp xếp thời gian biểu nghiêm ngặt cho hắn, nhưng chưa bao giờ hỏi hắn muốn gì.
Nhưng Nova thì có, vì vậy Brahms lần đầu tiên muốn biểu lộ mong muốn của mình.
Nhưng hình như Nova đã hiểu nhầm ý của hắn, bởi lẽ cô vừa mới rời đi không lâu, trong phòng Brahms lại truyền ra tiếng động, khiến Nova ngay lập tức hốt hoảng chạy lại căn phòng, chỉ thấy từ lúc nào con búp bê kia ngồi trên đầu giường, đầu hướng ra cửa phòng ngủ, vừa hay thật giống như đang đối mắt với cô.
Liếc mắt trên giừơng, Nova còn phát hiện bên trên đệm là vô số tờ giấy nhỏ với nét chữ được viết bằng bút màu nguệch ngoạc.
Tờ giấy ghi: Hát đi.
Nova chợt hiểu ra, trọng tâm Brahms không phải là muốn ngủ, chỉ là khi đi ngủ mới được nghe cô hát, vậy nên hắn mới muốn đi ngủ.
Nova không kìm được bật cười, dù rằng không biết hắn ẩn núp trong góc nào của bức tường nhưng ánh mắt chứa ý cười vẫn lơ đãng đảo quanh căn phòng ngủ, cô ngồi xuống tựa vào đầu giừơng, lặng lẽ hát cho hắn nghe những bài ru mà cô biết.
Nova thực sự không khoác lác, nhưng để có thể làm giáo viên trông trẻ, thì mấy kĩ năng như làm đồ thủ công hay thậm chí là đàn hát cô đều không đến nỗi tệ, ít nhất cũng được coi là một loại năng khiếu.
Tiếng hát trong trẻo nhẹ nhàng và du dương, len lỏi vào sâu trong góc tường tối tăm và bụi bặm, rót vào tai của Brahms khiến hắn chăm chú nghe đến không rời.
Sau lần đó, chỉ cần nhân lúc ông bà Heelshire không chú ý là cô cùng Brahms sẽ phá vỡ thời gian biểu và làm theo những gì Brahms thích.
Nova dường như phát hiện trong tất cả các loại hoạt động đọc sách, làm thơ v.v...thì dường như Brahms vô cùng thích những hoạt động như hát, đàn piano và nghe đĩa nhạc hơn cả, chỉ cần cô rời đi một lúc, búp bê Brahms ngay sau đó sẽ xuất hiện một cách tùy tiện bên cạnh đàn Piano hoặc bên cạnh đĩa than bị đặt lệch, thậm chí là ngồi lên giường (điều mà cô tự hiểu rằng hắn muốn cô hát cho hắn nghe)
Nova từng nhớ trong phim, Brahms vô cùng nhạy cảm với âm thanh lớn, thậm chí hắn còn có năng lực thay đổi giọng nói, điển hình như việc Brahms từng giả giọng trẻ em để dọa nữ chính.
Với kinh nghiệm làm giáo viên mầm non, luôn phải lưu ý nhưng chi tiết nhỏ nhất của một đứa trẻ để tìm ra năng khiếu của chúng, Nova phán đoán rằng, Brahms có một loại năng khiếu bẩm sinh về dây thanh quản hoặc âm thanh.
Nói đúng hơn, rất có thể hắn có năng khiếu về âm nhạc.