Nova cứ ngỡ như mình đang mơ, hoặc đây chỉ là một trò đùa của một chương trình thực tế với camera giấu kín ẩn quanh phòng, còn cô là khách mời bất đắc dĩ.
Nhưng mọi thứ trước mắt phũ phàng tát cô tỉnh mộng, nói cho Nova biết rằng cô không hề nằm mơ.
Tất cả những sự việc tiếp theo, Nova đều trải qua trong mơ hồ, lời thoại quen thuộc, phân cảnh quen thuộc, tất cả đều trùng khớp với những gì cô nhớ sẽ diễn ra trong phim, duy chỉ khác rằng, người đứng trên màn ảnh giờ đây không còn là nữ chính, mà là cô.
Nhìn khuôn mặt của cặp vợ chồng nọ, Nova lạnh gáy, bảo sao cô luôn cảm thấy khuôn mặt họ giống như từng gặp đâu đó, Nova từng ngốc nghếch nghĩ sự quen thuộc ấy đến từ việc họ là người cưu mang cô nên nảy sinh hảo cảm thân thuộc, nhưng hóa ra không phải vậy.
Rất rõ ràng, họ là những nhân vật trong phim The Boy mà cô từng xem.
Nhưng cũng không đúng lắm, cô nhớ rằng phân cảnh cặp vợ chồng xuất hiện trong phim, họ trong già hơn lúc này nhiều, hay là Nova nhớ nhầm?
Thú thật, bô phim ấy cô xem từ rất lâu về trước, ngoài ấn tượng về nhân vật phản diện chính, tất cả những chi tiết khác của phim, cô gần như đã quên.
Nova cảm thấy mọi thứ thật hoang đường, cái lý thuyết xuyên không vào một tác phẩm nào đó hóa ra cũng tồn tại ư ?
Dù không phải là một kẻ tôn thờ chủ nghĩa duy vật một cách thái quá nhưng việc này cũng đủ để khiến nhận thức và thế giới quan của cô trong hai chục năm qua đều sụp đổ vỡ vụn.
Nhìn xem, cô biết lấy cái gì để giải thích hiện tượng thu nhỏ cơ thể của mình đây?
Điều duy nhất có thể lý giải lúc này chính là lòng tốt và sự hiếu khách một cách vô lý của hai vợ chồng kia đối với một kẻ vô danh là cô.
Nova của hiện tại là đứa trẻ mất trí nhớ, không có danh tính, không có người thân, đích thị là một bảo mẫu lý tưởng dành cho con trai của bọn họ mà không cần sợ cô ta sẽ chạy mất.
Bởi vì Nova không có nơi nào để về.
Phải rồi, cô nên sớm biết rằng, không có bữa ăn nào trên đời này là miễn phí.
_________________________
Nova đồng ý công việc trông trẻ cho Brahms.
Sở dĩ cô không từ chối thẳng thừng lời đề nghị làm bảo mẫu của họ là bởi vì Nova cần phải bảo vệ tính mạng của chính mình.
Thử nghĩ mà xem, một cặp cha mẹ có thể vì đứa con tâm thần của mình mà đẩy những người vô tội vào nguy hiểm, thậm chí dung túng đứa trẻ đó bao nhiêu năm sống trong vách tường chỉ để giúp hắn lẩn trốn khỏi bản án thì không có nghĩa lý gì mà lại không dám ra tay với cô cả.
Cho nên cô chỉ có thể đành vờ chấp nhận lời đề nghị của họ đưa ra một cách ngoan ngoãn, cuối cùng, nhân lúc hai vợ chồng đi vào thị trấn, cô tìm cách trèo khỏi trang viên biệt thự và chạy trốn vào rừng sâu.
Điện thoại là thứ duy nhất còn sót lại trước khi cô xuyên đến đây, nhưng cô phát hiện bây giờ mới là năm 1994, có lẽ vì điện thoại tiên tiến bị dòng thời đại này bài trừ mà rất nhanh sau đó đã bị hỏng và không thể sửa chữa.
Không thể gọi cảnh sát, Nova chỉ có thể bất lực giao phó cho vận may rồi chạy sâu vào cánh rừng.
Nova không biết phương hướng, cô lựa chọn cách cứ đi thẳng về một hướng, có lẽ kiểu gì cũng thoát ra khỏi cánh rừng và đến được ngoại ô.
Cánh rừng với hàng cây cao, cành cây khẳng khiu bởi làn gió mà xào xạc đung đưa hệt như cánh tay người.
Nova vừa đi vừa thầm nghĩ, quả là thế giới của một bộ phim kinh dị, đến cả cành cây trong rừng cũng nhuốm hiệu ứng đáng sợ ghê người.
Đi mãi đi mãi, Nova nhận ra phía xa xa thấp thoáng bóng dáng của một ngôi nhà, vì thế cô nhanh chân chạy càng gần hướng ấy.
Niềm vui chưa kịp nhen nhóm, Nova tuyệt vọng phát hiện, ngôi nhà kia ấy lại là căn dinh thự nhà Heelshire, nơi mà cô vừa mới bỏ trốn khỏi đó.
Cái quái gì thế này, Nova nhớ mình luôn đi thẳng mà, sao cuối cùng lại quay trở về điểm xuất phát rồi ?!
Khoảng thời gian cô chạy trong rừng có lẽ phải gần một ngày, vậy mà giờ đây Nova bỗng nhận ra bóng cô đổ xuống đất nơi ánh chiều tà vẫn vẹn nguyên vị trí như lúc cô vừa rời đi.
Vị trí chiếu sáng của mặt trời vẫn chưa hề thay đổi, cứ như thể mọi thứ mới chỉ trải qua được vài phút.
Thế giới này đang không cho cô thoát khỏi màn ảnh chính của bộ phim.
Chợt cảm giác được thứ gì đó đang dõi theo, Nova phóng tầm mắt lên phía xa.
Chỉ thấy qua khung cửa sổ sát trên đỉnh dinh thự nơi cao, một con búp bê sứ lặng lẽ ngồi trên một chiếc ghế đang lắc lư vô định, đôi mắt vô hồn ấy đối mặt với cửa sổ, như thể đang xuyên qua lớp kính mờ đục kia mà chăm chú dõi theo cô.
Gió lạnh thổi qua, như gãi vào sống lưng của Nova, lạnh toát.
______________________________
Nova thay đổi kế hoạch, nếu đã không thể giải quyết được vấn đề bằng cách trốn chạy thì cô phải đối mặt với nó.
Nhìn "vấn đề" ấy đang nằm bất động trên giường, Nova lâm vào trầm tư, cô nhớ lại những quy tắc khi chăm sóc Brahms mà bà Heelshire đã dặn dò.
Thay quần áo, chơi đĩa nhạc, đọc sách đúng giờ cho Brahms, nhìn qua quả giống như một thời gian biểu thông thường dù điều không bình thường là thời gian biểu ấy dành cho một con búp bê.
Nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ không khó để nhận ra plotwist của phim về việc Brahms chưa hề chết mà sống đâu đó trong ngôi nhà đã được cài cắm từ rất sớm, chính ngay trong quy tắc chăm sóc Brahms.
Bật đĩa nhạc và đọc sách thật to--- Để Brahms ở đâu đó trong vách tường ẩn có thể nghe thấy rõ.
Bà Heelshire không chấp nhận sử dụng lò sưởi trong ngôi nhà ---- Bởi vì sẽ khiến hắn vô tình bị ngạt khí theo ống thông gió, hơn hết hắn ta rất có thể sợ lửa, một di chứng do trận hỏa hoạn năm xưa.
Để đĩa thức ăn vào căn phòng trống và rời đi-- Hẳn là để cho gã tâm thần Brahms chui ra khỏi tường và xử lý chúng.
Luôn luôn kiểm tra bẫy chuột ---- Để chúng không cắn phá vách tường.
Và đặc biệt, cô tuyệt đối không được che mắt con búp bê, nơi rất có thể đang chứa camera giấu kín để tên phản diện Brahms theo dõi thế giới bên ngoài, điều này trong phim chưa từng được khẳng định mà hoàn toàn là suy đoán của riêng Nova.
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được rùng mình khi đôi mắt vô hồn của con búp bê cứ liên tục dán chặt sau lưng mình, Nova chỉ muốn giật phăng chiếc rèm cửa và trùm lên con búp bê sứ ấy, nhưng cuối cùng lại nhịn lại khi chợt nhớ ra nữ chính rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì khi cũng có hành động tương tự như vậy.
Hàng loạt dị tượng quỷ dị liên tiếp bủa vây nữ chính: con búp bê tự mình dịch chuyển, thoắt ẩn thoắt hiện trong chớp mắt; chiếc đĩa than cũ kỹ tự động cất lên những giai điệu ma quái giữa đêm khuya vắng lặng; tiếng bước chân vang vọng ghê rợn mỗi khi màn đêm buông xuống, như có ai đó đang lầm lũi dõi theo; và đáng sợ hơn cả là những dòng chữ cảnh báo rùng rợn viết bằng máu tươi của động vật đầy ám ảnh trên tường.
Dù đã xem hết phim và biết đứng sau những sự việc ấy không phải là một thế lực tâm linh mà là do một kẻ tâm thần nhưng Nova không dám buông lỏng cảnh giác một chút nào.
Bởi vì phim không hề có chi tiết lý giải việc Brahms làm thế nào có thể thuần thục di chuyển đồ vật nhanh một cách vô lý mà không bị phát hiện, cũng như không hề có chi tiết giải thích các cấu trúc cơ quan, lối đi ẩn trong căn nhà.
Đối với phim, đó là một lỗ hổng, nhưng sau khi cô xuyên đến đây, lỗ hổng ấy lại chính là một bug cực kì mạnh cho Brahms.
Thế giới này đã vô tình ban cho hắn năng lực ẩn núp và di chuyển trong căn nhà một cách phi lý.
Ví như hiện tại, cô chỉ vừa mới rời phòng chưa đến nửa khắc mà khi quay lại, cô đã thấy con búp bê mới đây thôi còn nằm trên giường, giờ phút này lại đang ngồi trên ghế, kế bên cạnh là chiếc máy phát nhạc cổ điển đang không ngừng phát ra âm thanh rè rè rợn người chói tai do chiếc đĩa than bị đặt lệch.