Tối ngày đầu tiên, Trần Độ vừa nằm xuống giường đã ngủ say như chết. Bạch Tu Niên nhẹ nhàng vươn tay kéo chăn lại cho hắn. Mới ngày đầu mà công việc đã nặng thế này, không biết cơ thể người này có chịu nổi không. May mà có nước suối trong không gian, nếu không chắc đã kiệt sức rồi. 
Nhân lúc Trần Độ ngủ say, Bạch Tu niên đưa tay chạm vào ấn ký hình mây trên trán, trong chớp mắt đã tiến vào không gian của mình. Mảnh đất trống trơn ban đầu giờ đây đã phủ đầy các loại rau củ quả tươi tốt. Chỉ vài bước chân là đến vườn, cậu tiện tay hái một quả dưa leo, lau qua loa rồi cắn một miếng, nhiều nước, giòn ngọt, nuốt xuống rồi mà hương vị thanh mát vẫn còn lưu lại trong khoang miệng. 
Chỉ cắn mấy cái cậu đã giải quyết xong quả dưa leo, vốn đang mệt mỏi nhưng Bạch Tu Niên lại thấy tỉnh táo hẳn. Cậu đưa mắt nhìn quanh vườn rau nhỏ của mình, hết sờ đông lại ngó tây, lưu luyến mãi mới chịu rời khỏi không gian. 
Vừa ra ngoài, khung cảnh giường trống trơn khiến Bạch Tu Niên giật thót tim: Người nằm trên giường đâu rồi? 
Ra ngoài rồi sao? Nhưng đi lúc nào? Tỉnh dậy khi nào chứ? Đầu óc Bạch tu Niên xoay mòng mòng chưa kịp hiểu chuyện thì bất chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra. Cậu lập tức quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Trần Độ đang bước vào phòng. 
“Ngươi đi đâu vậy?” 
“Ngươi đi đâu vậy?” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play