“Ôi trời, nhà này gặp chuyện xấu hổ nên không dám ra ngoài gặp ai rồi.” Một a ma trước đây thường bị đem ra so sánh với Lâm A Tú đứng chống hông trước cửa nhà ông Ngưu, giọng nói vang xa, chắc chắn người trong nhà đều nghe thấy.
Hồng Lực và Lâm A Tú bằng tuổi nhau, từng rất thân thiết. Tuy ấn ký hình mây của Hồng Lực không quá rõ, nhưng so với Lâm A Tú thì vẫn khiến cậu ta cảm thấy ưu việt hơn. Dù Lâm A Tú có vẻ ngoài ưa nhìn hơn, nhưng ở thời đại này, ấn ký hình mây lại quan trọng hơn cả diện mạo. Điều khiến Hồng Lực không ngờ là gương mặt mà cậu ta từng xem thường lại chính là thứ tạo nên khoảng cách giữa hai người.
Một người được gả lên trấn, sống cuộc sống biết bao người mơ ước. Một kẻ lại chỉ biết cặm cụi với ruộng đồng, lặng lẽ sống qua ngày.
Khoảng thời gian Lâm A Tú gả đi là lúc khó khăn nhất với Hồng Lực. Cậu ta luôn cảm thấy mọi người đang chế giễu mình, thậm chí không dám ngẩng cao đầu đi ra ngoài, sợ nhìn thấy nụ cười trên mặt người khác. Vì vậy, khi Lâm A Tú rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, Hồng Lực là người vui nhất, thậm chí còn muốn mua một cân thịt để ăn mừng.
Bên cạnh cậu ta, hai a ma hiền lành chỉ lắc đầu nhìn Hồng Lực, nhưng vì tính cách ông hòa, họ không phải đối thủ của cậu ta, nên chỉ có thể nhẫn nhịn không lên tiếng.
Nhưng họ không lên tiếng, không có nghĩa là người khác sẽ nhịn.
Một cây đòn gánh mang theo cơn gió lướt qua vai Hồng Lực. Cậu ta phản ứng nhanh, né sang một bên, nhưng vẫn bị quẹt vai, chỗ bị chạm vào vừa đau vừa rát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT